Trong chính sảnh lúc này, năm vị vương gia Nam Hải, cùng thủ lĩnh người Hải Việt là Nguyễn Hà, đều đã tề tựu đông đủ. Chuyện bàn bạc, dĩ nhiên xoay quanh việc chọn đối tượng kết minh.
Ngoại trừ Triệu Lệ và Hợp Châu Vương, những người còn lại đều nghiêng về Đông Lăng. Bởi lẽ, tình thế hiện tại cho thấy Đông Lăng có vẻ mạnh hơn hẳn. Dù cho Tây Thục và Đông Lai liên thủ, thì ở tiền tuyến Khắc Châu kia, vẫn khó mà chiếm được chút lợi thế nào.
Thêm vào đó, xét về địa lợi, Nam Hải lại nằm ngay sau Sở Châu, đường quan lộ giao thương thuận tiện, sau này bất kể là tiếp viện hay vận lương, đều vô cùng dễ dàng.
Xét về nhân hòa, người Hải Việt và người Sơn Việt vốn có mối quan hệ như môi với răng. Dù hiện tại có chút xích mích, nhưng cùng là người cùng gốc cả, về sau cũng sẽ dần hòa hợp thôi.
“Triệu huynh, cục diện là như vậy đó. Liên thủ với Đông Lăng, mới là lựa chọn tốt nhất.” Người lên tiếng là Đặng Vũ, vốn là đệ đệ của Chu Châu Vương. Sau khi Chu Châu Vương tử trận trong cuộc chiến Thương Châu, thì đến lượt hắn kế vị.