“Phí tướng quân, dò la được rồi. Thái Mãnh dẫn cả vạn quân, vẫn còn ở mấy cái làng chài ngoài kia dẹp loạn, chưa về đâu.”
Phí Phu nhíu mày, “Không phải bảo, quân nổi loạn chưa đến nghìn người thôi sao?”
“Đúng là thế, nhưng hình như chúng trốn vào rừng ngập mặn cả rồi, địa thế hiểm trở, lại còn sót lại không ít mống nữa. Hơn nữa… tôi còn nghe phong phanh, Thái Mãnh hình như giết cả đống dân chài, lấy số lượng cho đủ quân nổi loạn.”
“Đồ chó chết! Cái thứ khốn kiếp này!” Phí Phu nổi trận lôi đình, “Hắn định làm cái quái gì vậy, vì chút công trạng mà bất chấp tất cả sao? Trước kia ta đã khuyên chủ công rồi, cái loại người như Thái Mãnh, tính tình hung hãn, không thể trấn giữ Ngô Châu được, nhưng chủ công cứ vin vào công lao của Thái Mãnh, nhất quyết không nghe lời ta.”
“Ta sớm biết tỏng cái nết của hắn rồi, chỉ vì chuyện muối công kia mà hắn cứ nhằm vào ta, làm nhục ta cho bằng được.”