Hồng Trấn đang ngồi trên lưng ngựa bỗng cau mày. Đúng như chủ soái của hắn đã nói, Hồng Trấn vốn là người cẩn trọng.
“Cẩn thận đấy, chim bị giật mình bay hết rồi kìa.”
Hồng Trấn trầm giọng dặn dò, vừa lúc đó, trên đỉnh đầu bọn họ, mấy con chim rừng hốt hoảng bay tán loạn.
Chẳng bao lâu sau, theo lệnh của Hồng Trấn, đại quân Lương Vương hơn vạn người chậm rãi dừng lại.
“Hồng tướng quân, sao vậy?” Một viên phó tướng tiến đến hỏi.