Đã ba ngày trôi qua.
Quân Bắc Địch dường như đã quyết định, dù không cam tâm vẫn phải rút quân, rục rịch kéo về phương Bắc.
Siết chặt nắm đấm, Triệu Thanh Vân bực dọc. Lẽ ra công đầu đánh đuổi giặc Bắc Địch phải thuộc về hắn, giờ xem ra càng lúc càng xa vời.
Rắc!
Ngay trước mặt Triệu Thanh Vân, một người dân phu đang lơ lửng giữa không trung, hốt hoảng vá tường thành, bỗng dưng một sợi dây thừng đứt phựt, chỉ còn lại sợi cuối cùng chịu lực, cũng có vẻ sắp lìa.