TRUYỆN FULL

[Dịch] Nhất Phẩm Bố Y

Chương 25: Thế đạo bất công

Tên thư sinh hít hà đến đỏ cả mũi, mãi mới chờ được lên mâm, vội vàng tìm bát đũa, gắp liền mấy gắp lớn, nuốt lấy nuốt để.

Từ Mục chẳng buồn động tâm chiêu dụ nữa.

Từ đoạn đối thoại vừa rồi, hắn đã biết được, thư sinh này chính là Vưu Văn Tài, đã ba mươi bảy tuổi, thi hương mười mấy năm trời, đến tú tài còn chưa đỗ.

Ruộng đất thuê cày cấy trong nhà, giờ đều giao hết cho Hạ Sương làm lụng, bản thân thì mỗi ngày rút trong nhà xem mấy cuốn sách vẽ xuân cung đồ.

“Tiểu thư, thật, thật sao ạ!” Bên góc tường, Hạ Sương vì kích động mà bất giác cao giọng hơn chút.

“Thật… Từ lang mở xưởng rượu trang viên rồi. Hạ Sương, hay là muội cùng đến đó đi.” Giọng Khương Thái Vi dịu dàng, đối với hai nha hoàn của mình, nàng luôn coi như tỷ muội ruột thịt.

Nay Xuân Hà đã chết, nàng càng muốn bảo vệ tốt Hạ Sương.

“Ta nghe nói ngươi là một gã côn phu.” Hạ Sương còn chưa kịp đáp lời, Vưu Văn Tài đã ăn hết hai bát thịt, bắt đầu cười nhạt.

“Không phải là muốn chê cười huynh đệ, nhưng ta thân là kẻ đọc sách của Đại Kỷ, tự biết lễ nghi phép tắc, e rằng không cùng đường với huynh đệ.”

Từ Mục cười cười, gần như không chút do dự, “Tôi cũng chẳng dám trèo cao.”

“Không giấu gì huynh đệ, ngay cả tiên sinh ở trường cũng nói, năm nay ta thi hương là có cơ hội đó.” Vưu Văn Tài thao thao bất tuyệt, “Ta đã nghĩ rồi, năm nay sau khi trúng bảng, sẽ đi mua một căn nhà lớn trong thành trước, rồi sắm thêm mấy gian nhà phụ, mời một đám vũ cơ về ở thường xuyên…”

Từ Mục ngáp dài một cái, buồn ngủ rũ rượi.

Cái gã Vưu Văn Tài này chẳng khác gì một tên khoác lác, chỉ thiếu điều nói mình là Văn Khúc Tinh hạ phàm thôi.

“Chính là cái gọi là chim sẻ đâu biết chí chim hồng hộc, cho nên, ta không thể nhận lời hảo ý của ngươi, mong huynh đệ hiểu cho.”

“Tôi không có ý đó…” Từ Mục khó khăn ngẩng đầu lên, xuyên qua khung cửa sổ gỗ, nhìn ra cảnh vật bên ngoài.

Thời gian đã tốn không ít rồi, lát nữa còn phải đi hỏi địa điểm thu mua lương thực nữa.

“Mỗi tháng ta đi chép sách cho chủ nhà, cũng có hai đồng bạc. Không phải tự khoe khoang, thư pháp của Vưu Văn Tài ta tự thành một phái, ngay cả huyện thái gia ở nha môn cũng thường xuyên khen ngợi ta đó.”

Đứng dậy, Từ Mục liếc mắt nhìn bát thịt trên bàn, phát hiện Vưu Văn Tài ngay cả nước thịt cũng đã vét sạch.

“Chúc Vưu huynh năm nay thi đỗ bảng nhãn.”

Thở dài một hơi, Từ Mục thực sự không muốn ở lại thêm nữa, sợ không nhịn được mà cho Vưu Văn Tài mấy cái bạt tai.

Khương Thái Vi đứng bên cạnh thấy vậy, cũng vội vàng đứng dậy theo, vẻ mặt mang theo chút thất vọng.

Gả chồng theo chồng, theo phong tục của Đại Kỷ, nếu Vưu Văn Tài không đồng ý, Hạ Sương không dám đi theo đến xưởng rượu trang viên.

“Vị huynh đệ này thứ lỗi, ta tuy rằng học thức ngũ xa, nhưng chim khôn chọn cành mà đậu, e rằng không thể nhận lời chiêu mộ của ngươi. Đương nhiên, năm nay ta mà trúng bảng nhãn thi hương, ngươi có thể đến ăn tiệc mừng.”

“Ta đã đọc sách thánh hiền, sẽ không vì năm đấu gạo mà khom lưng.”

Từ Mục đau cả đầu, đã chẳng buồn giải thích nữa.

“Đi thôi…”

Ba bước thành hai bước, Từ Mục bước đi vội vàng vô cùng, sợ gã Vưu Văn Tài trong nhà lại chạy ra, đuổi theo lải nhải thêm.

“Từ lang, đừng giận.” Khương Thái Vi cũng nhận ra Từ Mục không vui, có chút bất an mở miệng.

“Không sao.” Từ Mục gượng cười, “Đã không muốn đi, vậy thì thôi vậy, dù sao bổng lộc ta trả, chắc cũng không ít đâu.”

Khương Thái Vi ngoan ngoãn gật đầu, chuyến đi thăm người thân này, Từ Mục đã rất chiếu cố nàng rồi.

“Tư Hổ, đi lấy xe ngựa.”

Không bao lâu sau, ba người lên xe ngựa, bánh xe lăn dài hai vệt trên đất, rồi từ từ biến mất ở đầu thôn.

“Sau này có đưa thịt đến, nhớ phải nấu nhừ một chút rồi mới mang ra. Người không biết còn tưởng nhà chúng ta chưa từng được ăn thịt đấy.”

Trong nhà, Vưu Văn Tài cạy thịt vụn trong kẽ răng, gom được mấy nhúm rồi mới cùng nhau bỏ vào miệng nhai nhóp nhép.

“Ta phải đọc sách đây.”

Vừa lấy cuốn sách vẽ cảnh xuân cung đồ từ trong cạp quần ra, Vưu Văn Tài đột nhiên lại nhớ ra gì đó.

“Cái gã côn phu kia, lúc nãy bảo chúng ta đến trang viên của hắn, mỗi tháng bổng lộc là mấy đồng?”

“Phu quân, tiểu thư đã hỏi rồi, hình như cho một lượng bạc.”

Keng ——

Vưu Văn Tài giật mình đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng luống cuống, ngay cả đèn dầu đồng tử trên bàn cũng bị đánh đổ.

“Ngươi, ngươi sao không nói sớm! Ôi trời ơi! Ôi trời ơi là trời!”

Hạ Sương vẻ mặt ủy khuất, “Là, là phu quân nói không giao hảo với côn phu mà.”

“Đuổi! Đuổi theo! Một lượng bạc, ta phải chép gãy mấy đầu bút, mới kiếm được một lượng bạc đó!”

Đợi đến khi Vưu Văn Tài vội vã chạy ra khỏi căn nhà nhỏ, chạy đến cuối đường trong thôn, mới phát hiện đâu còn bóng dáng ba người Từ Mục nữa, hắn mũi cay xè, đường đường là Văn Khúc Tinh hạ phàm, suýt chút nữa đã không nhịn được mà bật khóc thành tiếng.

……

So với đường quê ở Vọng Châu Thành, nhìn chung, đường quê ở Hà Châu có vẻ bằng phẳng hơn nhiều. Dù cho đường đất bị mưa xuân ngấm ướt, lão mã một đường mà chạy, vó ngựa cũng nhấc lên vô cùng vui vẻ.

“Mục ca nhi, muốn đi đến lương hành sao?”

Từ Mục trực tiếp lắc đầu, “Đi thẳng đến mấy trang viên lớn mà thu.”

Đại Kỷ ngày nay có một đặc điểm, khoảng hơn trăm năm trước, theo cuộc chiến với người Bắc Địch, dân tị nạn xuống phía nam ngày càng nhiều, trong đó cũng có không ít phú hộ tiền của đầy mình, sẽ mua trước địa khế, xây dựng trang viên chiêu mộ tá điền, ở phía nam dựng nghiệp an cư lại.

Về cơ bản, cũng giống như xưởng rượu trang viên của Từ Mục vậy.

Lâu dần, ở nơi hoang dã thường xuyên có thể nhìn thấy những trang viên lớn nhỏ.

Cho nên, nếu như thời gian dư dả, chi bằng trực tiếp đến mấy trang viên này thu mua lương thực, khỏi phải bị bọn lái buôn trung gian ở lương hành, cắt cổ thêm một đao.

Dọc đường đi qua, hỏi thăm ba bốn trang viên, Từ Mục có chút may mắn, giá cả thì, ít nhất cũng rẻ hơn lương hành gần một nửa.

Chỉ có điều nhân thủ không đủ, chỉ có thể để lại địa chỉ Tứ Thông Lộ, đưa thêm chút tiền lộ phí, để mấy trang viên này một hai ngày nữa đưa hàng đến tận cửa.

“Mục ca nhi, đám người kia đang làm gì vậy?” Đang định quay đầu xe về thành, Tư Hổ đột nhiên ngạc nhiên lên tiếng.

Từ Mục ngẩn người, theo hướng Tư Hổ chỉ nhìn sang.

Phát hiện ở trước một trang viên, ít nhất có hơn hai mươi người, đang vẻ mặt khổ sở gõ cửa trang viên.

“Đông gia, chúng tôi thật sự là tá điền. Thế đạo bất công… Trang viên trước bị sơn phỉ đánh rồi, lão đông gia bị giết, chúng tôi cũng sống không nổi nữa rồi.”

“Đông gia, ngài thu lưu chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng làm việc.”

Từ Mục im lặng nhìn về phía trước, phát hiện đám người này, đều là vẻ mặt vàng vọt, rõ ràng thuộc loại dân khổ thiếu ăn thiếu mặc.

Đáng tiếc, dù cho hơn hai mươi người này khóc lóc ỉ ôi, cửa lớn trang viên vẫn không hề có ý mở ra.

“Tư Hổ, đi gọi đám người kia đến đây.” Từ Mục nhàn nhạt mở miệng.

Tư Hổ khựng lại một chút, vội vàng nhảy xuống xe ngựa, không quên nhét phác đao vào cạp quần, mới bước nhanh về phía trước chạy đi.

Không bao lâu sau, hơn hai mươi người dân khổ, liền run run rẩy rẩy đi đến trước mặt Từ Mục, trong đó mấy đứa trẻ mặc quần áo đơn bạc, tưởng rằng sắp được thưởng tiền, chưa đợi cha mẹ thúc giục, đã lập tức quỳ xuống đất bùn, miệng hát mấy câu thoại xin tiền.

“Đừng quỳ, đứng lên trước đã.” Từ Mục thở dài.

Khương Thái Vi ở bên cạnh hắn, cũng nhìn thấy có chút khó chịu, mở túi lấy ra hai cái bánh nướng nàng chưa ăn, chia cho mấy đứa trẻ.

Trong đám người trước mặt, từng khuôn mặt vàng vọt gầy gò, vang lên từng trận tiếng nuốt nước miếng ừng ực.