Đổng Văn không chút biểu cảm, vung dao chém chết gã thế thân ngay tại chỗ.
Ngồi phịch xuống ngai vàng, đuổi hết đám phi tần, Đổng Văn nhắm mắt, vẻ mặt đầy cay đắng. Một viên tướng thân cận vội vã chạy vào, lẳng lặng khiêng xác chết đi.
"Du Vinh, ngươi đã hứa gì với ta?"
Chỉ một câu nói, viên tướng Lương Châu đi theo Đổng Văn vội vã quỳ xuống xin tha.
"Ngươi bảo ta rằng, chưa đến ngàn dặm sẽ có một quốc gia Tây Vực. Ta đã lặn lội đến đó, không hề nghỉ ngơi! " – Khuôn mặt Đổng Văn trở nên dữ tợn – "Khốn kiếp, hóa ra chỉ là một cái làng nhỏ của đám rợ Hồ sống tạm bợ ở ốc đảo!"