Viên phó tướng đi bên cạnh ngơ ngác, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao.
“Tướng quân, chẳng phải chúng ta đi mai phục sao? Binh sĩ có vẻ… không hài lòng thì phải.”
“Ngươi có biết, ta đã ở Trung Nguyên bao nhiêu năm rồi không!” Thường Cửu Lang gằn giọng, âm thanh mỗi lúc một lớn, như thể phát điên. Không ai ngờ được, vị tiểu tướng nho nhã của Thường gia, trong khoảnh khắc, lại biến sắc dữ tợn đến vậy.
“Tướng quân, nơi này vẫn còn là chốn rừng hoang vu, nhỡ đâu quân Bắc Địch kéo đến, chúng ta sẽ bị bao vây mất.”
Thường Cửu Lang không đáp lời, dường như bao u uất chất chứa trong lòng bỗng chốc vỡ òa, cả người hắn tràn ngập vẻ hân hoan đến lạ thường.