Đại dịch bùng phát đã được hai ngày. Kể từ khi Bắc Địch tạm ngưng tấn công thành, sự tĩnh lặng chết chóc bao trùm lên cửa ải biên cương này.
Những con chim ăn xác thối lượn vòng trên đầu, cất tiếng kêu thảm thiết, rồi thỉnh thoảng lại đồng loạt sà xuống, mổ rỉa những mảnh thịt vụn.
Lá cờ chiến vốn tung bay phấp phới trên đầu thành, giờ đây cũng rũ xuống, mất hết uy phong, như cây lúa sau cơn hạn hán, héo hon, chẳng còn chút sức sống.
“Tiểu quân sư, mời dùng bát nước thuốc.”
Ngồi dựa vào tường thành, Đông Phương Kính run run nhận lấy bát thuốc hộ vệ đưa tới.