Từ Mục lặng lẽ ngồi trên ngai vàng, nhìn đứa trẻ trước mặt đang quỳ gối khóc lóc thảm thiết.
Đứa trẻ tên Đinh Thiệu, trên danh nghĩa là Tịnh Châu Vương. Đương nhiên, đây chỉ là kế tạm thời, một là nể mặt Sùng Nghĩa, hai là có thể lợi dụng nhân mạch của nhà họ Đinh để ổn định cục diện Tịnh Châu.
Nhưng hiện tại, Sùng Nghĩa lại đưa Đinh Thiệu đến Thành Đô, hơn nữa còn kèm theo một phong thư. Trong thư nói, Đinh Thiệu tuổi còn nhỏ yếu đuối, bị người khác lợi dụng, muốn làm chuyện phản nghịch.
Một đứa trẻ ba bốn tuổi, thứ hứng thú nhất phải là đồ ăn và đồ chơi mới đúng. Về phần quyền lực, đến chim còn chưa mọc đủ lông, làm sao có loại ý nghĩ này được.
“Văn Long, khanh thấy thế nào?”