Tư Hổ thì gặm đùi dê, cười ha hả đến nghiêng ngả. Ngay cả Thường Uy vừa mới khỏe hơn chút đỉnh cũng phải ngồi bên cạnh, mặt mày tái mét. Dĩ nhiên, có Từ Mục canh chừng nên hắn ta không dám đụng đến một giọt rượu nào.
“Tiểu Đông Gia này, nhớ cái hồi xưa ta với thằng nhãi ranh Tiểu Đào đối đầu nhau ghê. Cứ mỗi lần thấy mặt hắn hầm hầm, phồng má trợn mắt mà chẳng làm gì được là trong lòng ta sướng lắm.”
“Thường thiếu gia say rồi.”
“Say cái con khỉ!” Thường Tứ Lang đặt chén rượu xuống, giọng khàn đặc, “Ta vốn dĩ có ham hố gì chuyện tạo phản đâu, chỉ là ta chướng mắt cái cảnh Tiểu Đào nhà ngươi vì cái triều đình mục ruỗng này mà ngược xuôi ngược xắn, đến nỗi thân tàn ma dại.”
Câu này của Lão Thường, Từ Mục chẳng biết thật giả thế nào. Nhưng hắn hiểu rõ, Thường Tứ Lang trước mặt chắc chắn là một người trọng tình trọng nghĩa.