TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 101: Cẩu tặc lại chính là ta (2)

Kết bè kết cánh, thiện quyền chuyên chính, bội bạc, ăn hối lộ trái pháp luật, mưu hại trung lương, xem mạng người như cỏ rác. . . những thứ này đều không phải từ ngữ tối gì, đặt một từ bất kỳ lên đầu vị quan viên nào, cũng có thể nói đó không phải một vị quan tốt.

Khi những từ này xuất hiện trên thân một người, không hề nghi ngờ, người này nhất định là xấu xa từ đầu đến chân, là đại gian thần.

Lý Nặc không tin, vị phụ thân anh tuấn nho nhã của mình lại là người như vậy.

Thế là hắn đưa mắt nhìn sang nương tử.

Tống Giai Nhân quay đầu đi.

Hắn lại đưa mắt nhìn vào Ngô quản gia.

Ngô quản gia ngẩng đầu nhìn trời.

Hắn lại nhìn về phía Bùi huyện lệnh.

Bùi Triết cúi đầu nhìn đất.

Tựa như tất cả mọi người đều đang né tránh vấn đề này, ngay cả Ngô quản gia xưa nay vẫn rất cung kính phụ thân cũng không phản bác. . .

Sửng sốt một lúc lâu, Lý Nặc đã hiểu ra gì đó.

Hắn hiểu được ánh mắt bi phẫn của nữ thích khách kia.

Hắn huyện được một tiễn nổ đầu ở cổng huyện nha kia.

Hắn hiểu được vì sao một huyện lệnh như Bùi Triết lại cúi đầu khom lưng với mình, bị hắn làm khó xử cũng không dám nói một chữ không, vì sao tất cả quan viên gặp hắn đều khúm núm và cẩn thận từng li từng tí.

Hắn hiểu được vì sao Khảo Công Lang Trung lại đại nghĩa diệt thân, hiểu được vì sao Ngô quản gia vẫn ngăn cản hắn tu Pháp gia, cũng hiểu vì sao chỉ cần mình ra ngoài, thì sẽ cần vô số hộ vệ bảo vệ. . .

Giờ phút này, tất cả mọi chuyện đều được giải thích.

Hóa ra, cẩu tặc thật sự chính là ta?

Lý Nặc xuyên qua ngày đầu tiên, hắn đã được biết phụ thân của bộ thân thể này là Đại Lý Tự Khanh đương triều, là khắc tinh của tội ác, là viện trưởng pháp viện tối cao của Đại Hạ.

Khi đó hắn còn ngây thơ cho rằng, những vụ ám sát nhằm vào hắn, tất cả đều là sự trả thù ti tiện của các thế lực xấu xa. . .

Nhưng hóa ra, đó mới là nghĩa sĩ.

Hắn mới là thế lực xấu xa.

Mặc dù hắn không làm gì, nhưng ai bảo hắn có một người cha như ậy?

Lý Nặc nhìn về phía Ngô quản gia, hỏi: “Tên này nói thật?”

Ngô quản gia lộ vẻ sầu khổ, lần đầu tiên không trả lời vấn đề của Lý Nặc.

Nhưng trầm mặc chính là đáp án.

Lý Nặc rất khó hình dung tâm trạng của mình bây giờ.

Giờ phút này, hắn tựa như đã cảm nhận được nỗi đau của Kiều Phong và Dương quá.

Kiều bang chủ nghĩa bạc vân thiên, một lòng báo quốc, nhưng bản thân lại xuất thân từ nước địch.

Thần Điêu Đại Hiệp hiệp can nghĩa đảm, trừ bạo giúp kẻ yếu, nhưng phụ thân lại là kẻ bán nước, thông đồng với địch.

Lý Nặc muốn giúp đỡ chính nghĩa, trừ gian diệt nịnh, nhưng phụ thân hắn lại là đại gian đại nịnh. . .

Mẹ nó. . .

Hiện giờ đầu óc hắn rất loạn, cần yên tĩnh một phen.

Bùi Triết lúng túng hỏi: “Công tử, thích khách này. . .”

“Cứ giam lại trước đi.”

Lý Nặc phất tay, quay người đi ra ngoài.

Tống Giai Nhân nhìn qua bóng lưng có vẻ cô đơn kia, yên lặng đi theo sau hắn.

Ngô quản gia thở dài, dùng ánh mắt giết người nhìn thích khách kia một chút, sau đó cũng đi theo.

Trên công đường, bầu không khí vô cùng xấu hổ.

Ba người Bùi Triết cũng không đoán được, mọi việc lại phát triển thành ra như vậy.

Không biết qua bao lâu, Trường huyện thừa mở miệng trước, hỏi: “Bùi đại nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Bùi Triết nhún vai, nói: “Còn có thể làm gì, cứ nhốt gã vào lao chờ xử lý đi. . .”

Tuy nói ám sát bên đường là công việc huyện nha nên quản, nhưng người bị ám sát lại có thân phận đặc thù, trước khi Lý Nặc quyết định, bọn họ cũng chỉ có thể giam người lại trước.

Rất nhanh, nam tử kia đã bị xích sắt khóa tay chân, giải vào đại lao huyện nha.

Hai vị cai ngục nhốt gã vào một phòng giam, khóa cửa, một cai ngục lạnh lùng nhìn gã, nói: “Ăn gan hùm mật báo lại dám hành thích công tử, chờ chết đi!”

Nam tử không thèm nhìn họ, tựa vào tường, nhắm mắt lại, tựa như đã nhận mệnh.

Một lúc sau, một âm thanh vừa mừng vừa sợ bỗng nhiên truyền đến từ phòng giam đối diện: “Lâm Tuyên?”

Nghe thấy âm thanh hơi quen thuộc này, nam tử đột nhiên mở mắt ra, nhìn bóng người ở phòng giam đối diện, hơi sững sờ một lát rồi mừng rỡ nói: “Tiểu thư, sao tiểu thư lại ở đây?”

Ngay sau đó, vẻ mừng rỡ trên mặt gã đã biến thành kinh hãi: “Tiểu thư, sao tiểu thư lại ở chỗ này!”

Thiếu nữ nắm lấy hàng rào nhà giam, nói: “Ta ám sát con trai của Lý Huyền Tĩnh, cho nên bị bắt vào đây, sao huynh. . .”

Nam tử trẻ tuổi sửng sốt một chút, nói: “Ta cũng là vì ám sát tên cẩu tặc kia nên bị bắt vào đây. . .”

Thiếu niên nghe vậy thì khẽ giật mình, sau đó trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương và lo âu.

Sau một thời gian ở trong nhà lao, nàng đã hiểu rõ.

Lý Huyền Tĩnh là Lý Huyền Tĩnh, Lý Nặc và Lý Nặc, Lý Huyền Tĩnh là gian tặc, thiếu gia là người tốt, nàng không nên bị thù hận che mắt, làm tổn thương và liên lụy đến người vô tội.

Những ngày gần đây, nàng cũng nghe được chuyện Lý Nặc làm từ miệng đám cai ngục.

Lý Nặc và phụ thân Lý Huyền Tĩnh, hoàn toàn là hai loại người tương phản.