TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 123: Mật đàm

Triệu Hà đứng trước tấm bình phong, nghe âm thanh phía sau thì sửng sốt, sau đó thử thăm dò: “Đại nhân, ngài không sao chứ?”

Vài âm thanh vang lên, một lúc sau, sau tấm bình phong mới yên tĩnh lại.

Người kia trầm giọng nói: “Không sao, ngươi trở về đi, nhớ kỹ chuyện bản quan yêu cầu ngươi, nếu sau này có người tìm hồ sơ của Cố Văn Hàn và Trịnh Thiên Hưng, thì lập tức đến báo cho bản quan.”

“Vâng!”

Triệu Hà cung kính lên tiếng, lại không nén được nghi ngờ trong lòng, hỏi: “Đại nhân, Trịnh Thiên Hưng và Cố Văn Hàn có chỗ nào đặc biệt sao? Lại đáng giá để ngày quan tâm như vậy?”

Sau bình phong, một lúc lâu cũng không có tiếng trả lời.

Triệu Hà biết mình lắm mồm, liền tự vả hai cái, nói: “Là hạ quan lắm miệng, hạ quan cáo lui.”

Khi gã quay người đi đến cửa, giọng nói kia mới vang lên lần nữa: “Vất vả lắm mới có một vị đồng hương vào triều, bản quan nhắc nhở ngươi một câu, vào quan trường, tốt nhất là thu hồi cái lòng tò mò đáng chết đó đi, không nên nói thì đừng nói, không nên hỏi thì đừng hỏi, có đôi khi, một lần lắm miệng là sẽ khiến ngươi rơi đầu!”

Câu nói này mang theo vẻ răn dạy và cảnh cáo.

Một lát sau, Triệu Hà vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa đi ra khỏi tòa nha môn này.

Vị đại nhân này mặc dù là đồng hương của gã, nhưng cũng là đại quan chính tam phẩm của triều đình, quyền lực không dưới Lại Bộ Thượng Thư, cho dù cách một tấm bình phong, gã cũng cảm thấy rất áp lực.

Mặc dù bị mắng một trận, nhưng lòng tò mò của gã vẫn không giảm.

Cố Văn Hàn và Trịnh Thiên Hưng kia rốt cuộc là ai, vậy mà để một đại nhân vật như vậy nhớ nhung, gã âm thầm ghi nhớ hai cái tên này vào lòng, sau đó chậm rãi đi về Lại Bộ. . .

Không lâu sau, Lại Bộ, kho công văn.

Phương chưởng cổ nhìn người trẻ tuổi đi tới, kinh ngạc nói: “Triệu đại nhân xong chuyện nhanh vậy à?”

Triệu Hà cười cười, ngồi xuống đối diện Phương chưởng cố, nói: “Một ít chuyện nhỏ thôi, nào, chúng ta đánh tiếp. . .”

Lúc này, nội thành Trường An, một cỗ kiệu dừng lại trước một tòa phủ đệ rộng rãi khí thế.

Trường An có vô số quyền quý, đại viện giàu có nhiều không kể xiết, nhưng nếu bàn về to lớn và tráng lộ, phóng mắt toàn bộ Trường An thì tòa phủ đệ này cũng xếp hàng đầu.

Một bóng người bước xuống kiệu, đi vào trong phủ, xuyên qua mấy cổng mặt trăng, sau một lát, mới đến một căn phòng được bố trí xinh đẹp. hoa lệ.

Gian phòng này cực kỳ rộng lớn, treo đầy tranh chữ quý báu, nội thất trong phòng cũng toàn là đồ vật trân quý.

Sau một bình phong bằng tơ hơi mờ, một bóng người hơi bất ngờ hỏi: “Sao lại rảnh rỗi đến chỗ ta vào lúc này?”

Quan viên trung niên không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đó.

Bóng người sau tấm bình phong kia mới ngồi dậy từ giường gấm, nói: “Lui xuống trước đi!”

“Vâng!”

Hai âm thanh mềm mại vang lên, hai nữ tử xinh đẹp khoác lụa mỏng, để trần nửa thân trên chậm rãi đi ra từ sau bình phong.

Quan viên trung niên đứng yên tại chỗ, làm như không thấy với cảnh này.

Sau khi hai nữ tử kia rời đi, một người trung niên quần áo xốc xếch mới đi ra, vừa chỉnh sửa quần áo vừa nói: “Xảy ra chuyện gì mà cẩn thận như vậy?”

Quan viên trung niên nói: “Vừa có người đến Lại Bộ xem hồ sơ của Trịnh Thiên Hưng và Cố Văn Hàn.”

Người kia đang thắt nút thì chợt dừng lại, hỏi: “Ông thấy thế nào?”

Quan viên trung niên nghĩ nghĩ, nói: “Chắc chỉ là ngẫu nhiên, hôm nay vì một biến cố nên vụ án của Cố Văn Hàn lại được nhắc đến trên triều đình, mọi người trong triều đều có cái nhìn khác biệt với vụ án này, nên có người tìm đọc hồ sơ cũng không lạ, bọn họ không thể điều tra được gì từ hồ sơ của Lại Bộ.”

Người kia đã buộc nút xong, hỏi: “Vậy Trịnh Thiên Hưng thì sao?”

Quan viên trung niên lắc đầu, nói: “Tạm thời không biết vì sao người ki8a lại đọc hồ sơ của Trịnh Thiên Hưng, nhưng chắc cũng chỉ là ngẫu nhiên.”

Người kia chỉnh sửa quần áo xong, nói: “Cẩn thận mới sống lâu, mặc kệ có phải ngẫu nhiên hay không, ông tìm một cơ hội và xử lý đi, làm giống như trước kia, đừng để người khác nghi ngờ. . .”

Quan viên trung niên lộ vẻ bất đắc dĩ, nói: “Chỉ sợ không được. . .”

Người kia quay đầu nhìn, cau mày hỏi: “Vì sao?”

Quan viên trung niên nói: “Bởi vì đó là con trai của Lý Huyền Tĩnh. . .”

. . .

Người kia trầm mặc rất lâu, mới hỏi: “Ông xác định hắn ta biết gì? Tại sao hắn lại có quan hệ với Trịnh Thiên Hưng?”

Quan viên trung niên trầm tư một lát, nói: “Chính hắn đã trùng hợp phá được vụ án của Trịnh Thiên Hưng, vì lý do cẩn thận nên chúng ta đã tự hủy một giáp điệp bí mật, sẽ không để lại bất kỳ manh mối nào. Có lẽ khi hắn điều tra hồ sơ của Cố Văn Hàn thì trùng hợp nhìn thấy tên của Trịnh Thiên Hưng, dù sao hai người này cũng là tiến sĩ cùng năm, thứ tự lại gần nhau. . .”

Người kia lại trầm mặc rất lâu, mới mở miệng lần nữa: “Việc này không thể phớt lờ, ông bảo người chú ý một chút, nếu điều tra được gì thì đừng nói là con trai của Lý Huyền Tĩnh, coi như là Lý Huyền Tĩnh thì cũng phải chết, bằng không, kẻ chết chính là chúng ta. . .”

Quan viên trung niên gật đầu, nói: “Vâng!”