TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 130: Ta không có cha

Thư viện Vân Mộng.

Gian phòng học nào đó, đang học khóa binh pháp.

Người giảng bài là một lão tướng quân đã không còn lãnh binh, ông đang tràn đầy phấn chính mà phân tích một chiến dịch kinh điển lấy nhiều thắng ít của Đại Hạ, nhưng học sinh bên dưới lại không chú ý lắng nghe.

Có thể bị phân vào lớp chữ Ất, đều không phải học sinh đứng đầu thư viện.

Bọn họ không trông cậy vào đề tên bảng vàng, đến khi đó chỉ chờ khoa cử qua đi, trực tiếp tham gia vào quân ngũ, đi con đường quan võ, kiếm chút kinh nghiệm trong quân, sau này cũng có thể làm giáo úy gì đó. . .

Con đường này là gia tộc đã đặt sẵn cho họ.

Vì thế, từ nhỏ họ đã tiếp nhận giáo dục của quan tướng, các loại tri thức binh pháp đã thuộc làu làu, mấy chiến dịch kinh điển này cũng đã nghe đến nhàm tai.

So với nội dung bài giảng của lão tướng quân, bọn họ hứng thú với trận chiến giữa Tống Du và Bùi Tuấn sau giờ tan học hơn.

Hàng ghế sau của phòng học.

Sắc mặt Bùi Tuấn rất khó coi, vừa rồi trước khi vào học, Tống Du ân cần hỏi thăm mẫu thân y trước mặt mọi người, mặc dù y hận không thể đánh Tống Du một trận, nhưng nơi này là thư viện, đánh nhau ẩu đả trong thư viện sẽ bị phạt.

Cũng may Tống Du đã đáp ứng, sau khi tan học sẽ gặp ở rừng cây sau thư viện, lát nữa y muốn để họ Tống biết hậu quả của miệng thối.

Nhìn vào hai bóng người ở hàng trước, Bùi Tuấn rơi vào suy tư.

Tống Du và Chu Ngọc mấy ngày gần đây đều như hình với bóng, đi nhà xí cũng đi chung với nhau, còn có người nhìn thấy bọn họ cùng đi dạo thanh lâu, cùng tiến vào một gian phòng.

Đã có người trong thư viện nói, hai người họ có sở thích Long Dương. (đấu kiếm :D)

Bọn họ có sở thích đó hay không, Bùi Tuấn không xen vào, nhưng Chu Ngọc và Tống Du đều có một đám tiểu đệ, nếu chỉ một Chu Ngọc hoặc Tống Du thì y còn có thể chống đỡ, nếu hai người liên thủ thì y không đủ người để chống lại.

Mặc dù y không xác định Chu Ngọc có ra tay hay không, nhưng để đề phòng, vẫn phải chuẩn bị trước.

Y liền tiến lại gần một người bên cạnh, nói nhỏ: “Lát nữa tan học đi tìm Quách Hữu, bảo Quách Hữu cũng dẫn người của mình đến. . .”

Giờ phút này, mấy chỗ ngồi ở hàng trên, Tống Du và Chu Ngọc cũng đang nhỏ giọng giao lưu.

Tống Du hỏi nhỏ: “Họ Bùi kia nhiều người, lát nữa huynh có gọi đám người Chu Đào đến không?”

Chu Ngọc giơ ngón tay trỏ lên lắc lắc, nói: “Không, lát nữa chỉ hai người chúng ta tôi, không gọi ai cả.”

Tống Du sững sờ, kinh ngạc nói: “Huynh tự tin vậy à, họ Bùi kia rất hung ác, nếu chỉ hai người chúng ta, sẽ bị thiệt lớn. . .”

Chu Ngọc nhìn Tống Du, nói nhỏ: “Huynh quên chuyện lần trước rồi à, vượt quá ba người chính là tội thêm một bậc, năm người thêm hai bậc, mười người thêm ba bậc, hai người chúng ta vừa đủ, không nhiều không ít. . .”

Lúc này Tống Du mới nhớ ra, chủ yếu là lần trước có muội phu che chở, Tống Du không bị sao cả, cho nên không nhớ sâu như người khác.

Trải qua Chu Ngọc nhắc nhở, Tống Du mới nhớ ra, khi đó cũng là vì nhiều người, nên hai phe đều bị phạt, tội thêm ba bậc.

Y rất nhanh đã nghĩ đến một chuyện, hơi hối hận nói: “Hỏng rồi, ta quên bảo người chuẩn bị một ít chày cán bột, chạy ra bán ở cửa sau thư viện. . .”

Giờ học luật thì y không trốn học thì cũng là ngủ, nhưng y vẫn nhớ kỹ một thứ.

Tay không ẩu đả, phạt roi, cầm vũ khí ẩu đả, phạt trượng, tri thức này không học được trên lớp học, mà là muội phu dạy cho y trong thực tiễn.

Chu Ngọc nghe Tống Du nói vậy, liền cười âm hiểm: “Yên tâm đi, ta đã bảo người chuẩn bị rồi. . .”

Hai người liếc nhau, đều lộ ra nụ cười âm hiểm.

Một màn này bị lão tướng quân đang giảng bài nhìn thấy, ông âm thầm lắc đầu, đã nghe nói hai tiểu tử Tống gia và Chu gia này đang chơi Long Dương, xem ra lời đồn không giả. . .

Hai tên tiểu tử này cũng tuấn tú, dáng vẻ coi như hợp quy, thật sự đáng tiếc, đáng tiếc.

Khóa binh pháp mới kết thúc, đoàn người Bùi Tuấn đã rời khỏi phòng học trước, trước khi đi còn hung ác lườm Tống Du một chút.

Tống Du và Chu Ngọc thì ngồi yên tại chỗ.

Có người thân thiết với Tống Du tiến lên, lo lắng nói: “Du ca, mau đi đi, mấy ngày nay Bùi Tuấn vẫn luôn gây sự với huynh, đã tụ tập rất nhiều người, nếu huynh không đi thì sẽ muộn. . .”

Nếu nói Tống Du tin tưởng ai nhất trên thế giới này, chỉ sợ chính là Lý Nặc.

Y thậm chí còn không tin cha mình nhiều bằng Lý Nặc.

Xảy ra chuyện gì, mặc kệ mình đúng hay sai, phụ thân đều răn dạy mình.

Mà vị muội phụ lấy ơn báo oán kia, mặc dù không nói nhiều, nhưng sẽ yên lặng âm thầm sắp xếp tất cả.

Giai Nhân có thể gả cho muội phu, kiếp trước nhất định đã tích phúc.

Vì để muội phu có đủ thời gian chuẩn bị, Tống Du và Chu Ngọc ngồi trong phòng học gần nửa canh giờ mới rời đi, nhàn nhãn đi về phía cửa sau thư viện.