TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 135: Cao nhân phía sau (2)

Thấy Trần tiên sinh mãi không nói gì, ông lão họ Lục nghi ngờ hòi: “Thế nào, chẳng lẽ ông cũng không hiểu?”

Trần tiên sinh lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Đương nhiên không phải, chỉ là ba người các ông thật sự quá ngu dốt, lão phu đã giảng rõ ràng như vậy rồi, vậy mà các ông vẫn không hiểu. Lão phu đang nghĩ, phải giảng thế nào để cho các ông hiểu. . .”

Trần tiên sinh đứng lên, nói: “Nhưng hôm nay không rảnh, lão phu còn phải đến Tống phủ giảng bài cho hai tiểu nha đầu kia, ngày mai sẽ cho các ông đáp án. . .”

Trần tiên sinh đi ra khỏi thư viện Thanh Phong, đứng ở cổng ra vào, nhìn ngó bốn phía, một lát sau mới kẹp sách vào nách, rồi bước nhanh về một phía khác.

Mà lúc này, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi ra khỏi thư viện Thanh Phong, ba ông lão ngồi trên xe chỉ vào bóng người sắp biến mất kia, thúc giục: “Mau, theo sau!”

Trên xe ngựa, một vị nam nhân trung niên lộ vẻ bất đắc dĩ.

Thật ra y còn có một ít chuyện quan trọng cần làm, nhưng xe ngựa còn chưa ra khỏi thư viện, đã bị ba vị tiên sinh này bắt cóc.

Dù y là viện trưởng thư viện, nhưng cũng phải tôn kính với ba vị tiên sinh đã dâng hiến cả đời cho thư viện này.

Y chỉ có thể nhìn sang xa phu, bất đắc dĩ nói: “Nghe mấy vị tiên sinh đi. . .”

. . .

Tống phủ.

Lý Nặc ăn cơm chiều xong, trời đã sắp tối, Trần tiên sinh rốt cuộc cũng đến.

Hình như ông mới vận động mạnh, thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, vừa vào cửa đã lấy sách ra, hỏi Lý Nặc: “Tiểu Lý tiên sinh, từ đây đến đây là thế nào, lão phu không hiểu, làm phiền Tiểu Lý tiên sinh giảng một chút. . .”

Lý Nặc nhìn thoáng qua, đúng là không thể trách Trần tiên sinh.

Nơi này hắn đã nhảy qua một bước, mặc dù không ảnh hưởng đến kết quả, nhưng đối với Trần tiên sinh mới tiếp xúc với những kiến thức này, thì đúng là rất khó hiểu.

Hắn cầm bút lên, bổ sung một bước kia, Trần tiên sinh nhìn vào thì lộ vẻ chợt hiểu, lẩm bẩm: “Thì ra là thế. . .”

Trần tiên sinh lắc đầu, cảm khái: “Diệu, thật sự là diệu, bước này nhìn như đơn giản, nhưng lão phu suy nghĩ hai ngày cũng không nghĩ ra. . .”

Lời này vừa dứt, chợt phát hiện Lý Nặc đã ngẩng đầu lên, nhìn về phía sau lưng ông.

Trần tiên sinh quay đầu lại, liền nhìn thấy ba khuôn mặt phẫn nộ đến cực điểm.

“Vô sỉ!”

“Không biết xấu hổ!”

“Lão phu sống 60 năm, chưa từng gặp kẻ không biết xấu hổ như vậy!”

. . .

. . .

Một lát sau, Trần tiên sinh cười ngượng một tiếng, nói: “Lão phu chưa từng nói, những thứ này là do lão phu nghĩ ra. . .”

Ba người nghe vậy thì nhất thời im lặng.

Cẩn thận nghĩ lại, hình như lão già không biết xấu hổ này chưa từng nói vậy thật.

Mặc dù chưa từng thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận nha!

Trước không nói đến toán học, bàn về độ không biết xấu hổ, thì ba người đều không thể vượt qua họ Trần này.

Ánh mắt của ba người tạm thời bỏ qua lão già không biết xấu hổ này, cùng nhìn về phía người trẻ tuổi đối diện.

Chẳng lẽ người này chính là cao nhân đã chỉ điểm cho Trần Huyền Lễ những ngày nay?

Không thể nào?

Tuổi còn rất trẻ, chắc hẳn chưa đến nhược quán (20), vậy mà có thể đưa ra lý luận toán học tinh diệu như vậy?

Nếu như cao nhân phía sau Trần Huyền Lễ là người này, vậy chẳng phải ba lão già bọn họ đều sống trên thân chó sao?

Ông lão họ Lục chỉ chỉ Lý Nặc, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ, nhìn Trần tiên sinh, khó tin nói: “Những vấn đề khó khăn kia đều là người này giải ra? Những thứ ông dạy cho chúng ta mấy ngày nay, cũng là người này dạy cho ông?”

Trần tiên sinh thấy thế thì hừ lạnh một tiếng, nói: “Họ Lục, ông đừng mắt cho coi thường người khác, Tiểu Lý tiên sinh mặc dù nhỏ tuổi, nhưng trên toán học thì coi như mấy lão già chúng ta cộng lại cũng không bằng người ta đâu. . .”

Ba vị Thái Đẩu trong giới toán học vẫn không tin lời nói của Trần Huyền Lễ.

Nếu cao nhân sau lưng Trần Huyền Lễ là một vị cao nhân lánh đời, cả đời chỉ nghiên cứu toán học mà không ra khỏi cửa, vậy ba người cũng có thể chấp nhận.

Hết lần này đến lần khác, lại chỉ là một thiếu niên.

Một thiếu niên vừa tròn mười tám.

Hai đến 20 tuổi, lại có trình độ toán học kinh người, dù bốn người họ cộng lại cũng không bằng, đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi, bọn họ nhất thời không tiếp nhận được.

Mãi đến khi ông lão họ Lục hỏi Lý Nặc về những vấn đề vướng mắc trong lòng những ngày qua, sau đó được giải đáp kỹ càng, thì bọn họ không tin cũng phải tin.

Thế là, sau khi Tống Giai Nhân đi vào sân, liền nhìn thấy một màn này.

Bốn ông lão tóc hoa râm, lại ngồi nghiêm trên ghế đá như bốn học sinh, biểu cảm nghiêm túc mà chăm chú.

Còn tướng công của nàng thì lại có dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió, tay cầm một cây thước gỗ thật dài, đồng thời chậm rãi giảng giải cho bọn họ.