“Nương!”
Một âm thanh thê lương qua đi, sĩ tử áo xanh lao nhanh vào trong phòng.
Chạy được một nửa thì đột nhiên dừng lại, rồi bước từng bước gian nan, giống như muốn xác nhận gì đó, lại không thể chấp nhận kết quả đó.
Người trong sân nhìn thấy cảnh này cũng đều thở dài.
Gã đi đến cửa, nhìn thấy chiếu rơm và dáng người sau lớp vải trắng, cơ thể lập tức mềm nhũn, suýt nữa ngã ra đất, hai tên hàng xóm thấy vậy thì vội vàng đỡ gã lên.
Cuối cùng, sĩ tử áo xanh cố gắng chống đỡ thân thể, chậm rãi đi vào, rất nhanh, trong phòng truyền ra âm thanh đau khổ đến tột cùng.
“Nương, vì sao nương lại ngốc vậy chứ!”
“Vì sao nương không chờ hài nhi!”
“Nhất định sẽ có cách mà, chờ hài nhi kiếm được tiền, nhất định có thể mời thần y chữa bệnh cho nương!”
“Nương!”
Từng tiếng kêu đau đớn làm người nghe cũng thấy đau lòng, người thấy rơi lệ.
Đây quả thực là bi kịch tại nhân gian, không ít người đã nức nở, Ngô quản gia và bốn hộ vệ bên người Lý Nặc cũng thở dài.
Nữ tử áo đen thì lau nước mắt, trong lúc lơ đãng lại liếc qua vị quan viên trẻ tuổi đẹp trai của huyện nha kia, phát hiện hắn không chỉ không cảm động, mà sắc mặt còn rất lạnh lẽo, hoàn toàn tương phản với mọi người chung quanh.
Gì vậy, thân là mệnh quan triều đình, thậm chí còn không có chút lòng đồng tình nào, người như vậy có thể làm quan phụ mẫu sao?
Lúc đầu nàng còn rất thích hắn.
Dù sao triều đình bây giờ cũng rất ít quan viên tu Pháp gia, vất vả lắm mới gặp một người đồng đạo, không ngờ lại là kẻ ý chí sắt đá, máu lạnh vô tình như vậy. . .
Điều này khiến cho hảo cảm của nàng với hắn lập tức biến mất không còn sót lại chút nào.
Theo thời gian trôi qua, bách tính vây xem cũng dần dần rời đi.
Cũng không biết qua bao lâu, sĩ tử áo xanh kia đi ra khỏi phòng, đi đến sân, dùng ống tay áo lau nước mắt, rồi khom người thi lễ với đám người huyện nha và Hình Bộ, giọng nói khàn khàn: “Làm phiền các vị đại nhân rồi. . .”
Vương huyện úy thở dài, vỗ vỗ nhẹ bả vai của gã, nói: “Người mất đã mất, người sống vẫn phải sống.”
Y móc một thỏi bạc ra, đặt vào tay sĩ tử áo xanh, ánh mắt mang theo chờ mong: “Đây là chút tâm ý của bản quan, tiểu hữu lo hậu sự xong thì cố gắng đọc sách đi, tranh thủ sang năm đề tên bảng vàng, đừng làm mất mặt thư viện Thanh Phong chúng ta.”
Sĩ tử áo xanh nắm chặt thỏi bạc kia, nức nở nói: “Đa tạ đại nhân!”
Nữ tử áo đen thấy vậy cũng móc một thỏi bạc, nói với sĩ tử áo xanh kia: “Mẫu thân của ngươi đã vì ngươi mà không tiếc hi sinh bản thân mình, làm hậu sự cho bà thì phải long trọng một chút, bà ở dưới suối vàng có biết, cũng sẽ vui vẻ. . .”
Nàng tiện tay cầm một giỏ trúc đang phơi nắng trong sân, rồi đặt thỏi bạc kia vào trong, sau đó cầm giỏ trúc đi qua đám người huyện nha và Hình Bộ, mọi người đều tự giác móc chút tiền đồng hoặc bạc vụn rồi đặt vào giỏ trúc.
Khi đi đến trước mặt Lý Nặc, nàng dừng bước chân.
Nàng nhìn Lý Nặc.
Lý Nặc nhìn nàng.
Thấy Lý Nặc không có ý gì, nàng liền bĩu môi về phía giỏ trúc.
Lý Nặc hiểu ý của nàng, lắc đầu nói: “Ta không có tiền.”
Nữ tử áo đen nhíu mày, nói: “Ngay cả bộ khoái ở huyện nha các ngươi cũng góp, ngươi lại không góp. Ngươi thân là mệnh quan của triều đình, sao lại không có lòng đồng tình như thế?”
Lý Nặc thật sự không có tiền.
Từ khi đi vào thế giới này, hắn vẫn chưa chạm vào tiền.
Ra khỏi nhà, muốn mua thứ gì thì đều là Ngô quản gia hoặc nương tử trả tiền.
Hắn nhìn nữ tử áo đen, nói: “Ta không phải quan viên triều đình.”
“Ngươi không phải quan viên triều đình?” Nữ tử áo đen sững sờ, sau đó nói: “Không phải mệnh quan triều đình thì đến đây làm gì, không đúng, không phải quan thì sao có thể tu Pháp gia, ngươi đừng gạt ta. . .”
Lý Nặc thầm nhủ, nàng cũng không phải quan viên triều đình, nàng vẫn tu Pháp gia đó thôi, không chỉ tu, mà tu vi còn cao hơn hắn nhiều. . .
Lúc này, một bộ khoái Hình Bộ tiến lên trước, nói nhỏ vài câu bên tai nàng.
Nữ tử áo đen trợn tròn mắt, hiển nhiên là kinh ngạc với tin tức nào đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Nặc, khó tin nói: “Hắn là con trai của Lý Huyền Tĩnh? Con trai của Lý Huyền Tĩnh tu Pháp gia? Ngươi đang nói đùa à. . .”
Lý Nặc thu hồi ý nghĩ nữ tử này rất giống nương tử.
Nương tử không nhiều lời, lắm miệng như nàng.
Hắn nhìn về phía người Hình Bộ, hỏi: “Hình Bộ đã kết án rồi đúng không, tại sao còn chưa đi?”
Sau khi phát hiện nữ tử này cũng tu Pháp gia, trong lòng Lý Nặc đã bắt đầu đề phòng nàng.
Pháp gia không phải Võ đạo, mọi người ai tu của người đấy, không ảnh hưởng lẫn nhau, còn Pháp gia, số lượng tội phạm có hạn, có người bắt một tội phạm, thì sẽ có người bắt ít đi một tội phạm.
Cho nên đệ tử Pháp gia vẫn có quan hệ cạnh tranh, Lý Nặc không muốn nàng cướp mất vụ án của mình.
Lúc đầu nữ tử áo đen cũng định rời đi, nhưng nghe thấy câu này thì lòng phản nghịch lại dâng lên.
Nàng khoanh tay trước ngực, nhưng căn bản không khoanh nổi, đành phải chắp tay sau lưng, nói: “Ai bảo Hình Bộ đã kết án? Ta lại phát hiện vụ án này vẫn còn điểm đáng ngờ, không được sao?”
Lý Nặc khoanh tay hỏi: “Đáng ngờ ở đâu?”