Hình Bộ quản lý hình ngục của cả nước, tất cả tội phạm ở tù trở lên đều phải đưa lên Hình Bộ xét duyệt thì mới có thể thi hành, quan viên Hình Bộ tu Pháp gia thì chỉ cần ký tên xét duyệt là có thể thu hoạch được một số tu vi nhất định.
Mặc dù thu hoạch không nhiều, nhưng thắng ở số lượng nhiều, tích lũy ngày tháng, cũng là một số lượng khổng lồ. . .
Về phần án mạng. . .
Lý Nặc đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Trường An bình thường có nhiều án mạng không?”
Hắn đến thế giới này lâu như vậy rồi, cũng chỉ gặp được hai vụ án mạng, một vụ đến giờ vẫn chưa có lời giải, một vụ khác thì đang phá, nào có nhiều như nàng nói chứ?
Lý An Ninh gật gù, nói ra: “Có, mỗi tháng ít thì năm sáu vụ, nhiều thì hơn mười vụ, nhưng không phải vụ nào cũng có thể bắt được thủ phạm. . .”
Lý Nặc ngạc nhiên nói: “Nhiều án mạng như vậy, sao ta lại không biết?”
Lý An Ninh không hề bất ngờ, nói: “Ngươi đương nhiên không biết rồi, ta đã sắp xếp người ở bên ngoài huyện nha Trường An, nếu có người báo án mạng, thì sẽ đưa người báo án đến Hình Bộ. . .”
“. . .”
Lý Nặc rốt cuộc cũng hiểu vì sao nàng vừa liếc mắt đã nhận ra hắn muốn ăn mảnh.
Đây là lấy lòng tiểu nhân đo bụng tiểu nhân.
Tất cả mọi người đều là cá mè một lứa, còn không phải đoán cái chuẩn ngay.
Không, Lý Nặc còn kém xa nàng.
Hắn chỉ ăn mảnh một lần, nàng bình thường đều ăn thịt, ngay cả canh cũng không cho hắn húp, thậm chí còn mang cả nồi của hắn đi.
Thật sự không hổ là đệ tử Pháp gia tứ cảnh, bụng dạ xấu xa hơn tên còn chưa nhập cảnh như hắn nhiều lắm.
Lý An Ninh nhìn Lý Nặc, hỏi: “Vụ án vừa ngươi, rốt cuộc thì ngươi đã nhìn ra cái gì? Bà lão kia rõ ràng là tự sát, chẳng lẽ ngươi hoài nghi con trai của bà ấy? Không thể nào, con trai của bà ấy đã ở thư viện bảy ngày liền, chưa từng trở về nhà. . .”
Lý Nặc lắc đầu, nói: “Cô nương là tứ cảnh mà còn không phát hiện gì, ta chỉ là một người mới còn chưa nhập cảnh, sao có thể phát hiện ra thứ gì! Chỉ là muốn Hàn Trác đến huyện nha làm thủ tục và kết án sớm một chút thôi, cô nương nghĩ nhiều rồi. . .”
Lý An Ninh lườm hắn một cái, căn bản không tin lời hắn nói.
Nàng cũng tu Pháp gia, sao có thể không hiểu đệ tử Pháp gia, không phải nàng ham chút tu vi của vụ án này.
Mà nàng quan tâm là, chẳng lẽ vụ án này còn có chi tiết nào mà nàng không phát hiện ra?
Xe ngựa rất nhanh đã đến huyện nha Trường An, Vương huyện úy và một đám hàng xóm đến làm chứng thì tạm thời vẫn còn trên đường.
Lý Nặc đến huyện nha cũng như về nhà mình, tự đi về phía thư phòng của Bùi huyện lệnh ở sau nha để uống trà.
Trước khi vào thư phòng, hắn đã sắp xếp một vị bộ khoái đưa Lý An Ninh đi tham quan huyện nha rồi.
Hi vọng nàng tham quan xong thì sẽ rời đi, đừng kéo chân mình.
Ngô quản gia đi vào phòng, nói nhỏ với Lý Nặc: “Thiếu gia, vị Lý cô nương này có thân phận không tầm thường, ngài tuyệt đối đừng trêu chọc người ta.”
Từ khi Lý Nặc đi vào thế giới này, đây là lần đầu tiên Ngô quản gia nói như vậy với hắn.
Ngũ phẩm Khảo Công Lang Trung, Ngô quản gia không thèm để vào mắt.
Phụ thân của Bùi Tuấn là tòng tứ phẩm Kinh Triệu Thiếu Doãn, khi Lý Nặc xử lý Bùi Tuấn, Ngô quản gia cũng không nói gì.
Duy chỉ có Lý An Ninh là được Ngô quản gia đặc biệt nhắc nhở.
Bởi vậy có thể thấy được, thân phận của cô nương này cực kỳ không tầm thường.
Lý Nặc tò mò hỏi: “Nàng ta là ai?”
Ngô quản gia nói: “Công chúa An Ninh, công chúa nhỏ nhất của hoàng thất, rất được hoàng gia sủng ái, bởi vậy mới có thể tiến vào HÌnh Bộ tu Pháp gia, nếu trêu chọc công chúa, ngay cả Thuần Vương điện hạ cũng khó bao che cho thiếu gia. . .”
Chuyện này người khác có thể không biết, nhưng đây không phải bí mật gì với những đại nhân vật ở Trường An.
Lý Nặc đoán được Lý An Ninh có thể là người trong hoàng thất, nhưng không ngờ nàng lại là công chúa đương triều.
Có điều, lời nhắc nhở của Ngô quản gia hoàn toàn là dư thừa.
Trêu chọc nàng?
Ngô quản gia thật sự đề cao mình.
Người ta có thực lực gì, mình có thực lực gì, lấy gì trêu chọc người ta?
Từ khi gặp mặt đến giờ, đều là Lý An Ninh trêu chọc mình mới đúng.
Ngô quản gia lần này rất nghiêm túc, lại nhấn mạnh một lần: “Thiếu gia, lão nô nói thật đấy, các vị hoàng tử giám quốc mặc dù vẫn không ngừng đấu đá lẫn nhau, nhưng tất cả đều vô cùng sủng ái Công chúa An Ninh, một hai hoàng tử thì lão gia còn có thể ứng phó, nhưng nếu tất cả hoàng tử liên thủ nhằm vào, thì thiếu gia sẽ rất nguy hiểm. . .”
Lý Nặc rất cạn lời, hỏi: “Nàng ta là công chúa đương triều, lại là Pháp gia tứ cảnh, ông cảm thấy ta có thể trêu chọc nàng ta à?”
Ngô quản gia nói: “Công chúa An Ninh nhìn qua có vẻ rất ngây thơ dễ lừa gạt, thiếu gia tuyệt đối đừng lừa gạt tình cảm hoặc thân thể của công chúa điện hạ, bằng không. . . hoàng gia sẽ không tha cho thiếu gia, thiếu phu nhân cũng không tha cho ngài đâu. . .”
Lý Nặc khoát tay, nói: “Biết rồi biết rồi. . .”