TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 153: Nữ tử thần bí (2)

Sau khi Mộ Nhi đi, Lý Nặc chuẩn bị vẽ một bức giống hệt cho Ngưng Nhi, miễn cho lát nữa Ngưng Nhi chạy đến náo loạn.

Vừa cầm bút lên, Tống Giai Nhân đã đi vào phòng, trên tay còn có một túi đồ.

Một lát sau, Lý Nặc mở túi đồ, lấy ra một đống bình sứ nhỏ.

Những bình sứ này chính là thuốc màu.

Những ngày này hắn đọc rất nhiều sách, kiến thức rất uyên bác, mặc dù chưa tìm hiểu sâu, nhưng cũng hiểu một chút về khoa cử của Đại Hạ.

Nội dung thi rất rộng, không giống như khoa cử cổ đại mà hắn biết.

Trái lại thì có hơi tương tự với thi đại học, thậm chí khoa cử còn thi nhiều môn hơn, hội họa chỉ là một loại nhỏ trong ‘khoa thư’, nó còn có thể chia nhỏ ra thành tranh thủy mặc và tranh màu.

Đây là hai loại trường phái hoàn toàn khác biệt, nhưng thí nhất định phải đọc lướt qua.

Loại khoa cử này, thật ra không phải kiểm tra năng lực quản lý quốc gia của các thí sinh, mà là năng lực học tập của thí sinh.

Có thể học tất cả các môn trong khư cử, đồng thời vượt qua vô số thí sinh còn lại, nhất định chính là rồng phượng trong loài người, năng lực khác sẽ không kém, chỉ xem bọn họ có đi lên chính đạo hay không mà thôi.

Khác với tranh thủy mặc, thuốc màu trong tranh màu đều là một số khoáng vật quý giá.

Như Thần Sa, Hùng Hoàng, Thư Hoàng, vân vân. . . giá cả đắt đỏ, không phải gia đình bình thường có thể mua nổi.

Kỵ xạ và nhạc trong khoa cử cũng vậy, hầu như đều là lĩnh vực mà quyền quý mới có tư cách bước chân vào.

Con em dân chúng bình thường muốn học mấy thứ này, phải cố gắng và trả giá gấp mười lần, gấp trăm lần.

Lý Nặc mặc dù chưa từng học tranh màu, nhưng tri thức phối màu và cách vẽ lại liên tục xuất hiện trong đầu hắn.

Hắn đang mài màu thuốc, Tống Giai Nhân nhìn ra ngoài rồi nói: “Sắc trời không còn sớm, hay là huynh nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai vẽ tiếp cũng không muộn.”

Lý Nặc không hề dừng lại, nói: “Không có gì, ta chuẩn bị thuốc màu trước, tối nay vẽ được bao nhiêu thì vẽ. . .”

Loại năng lực này chỉ là tạm thời, một ngày sau là hết hạn.

Lý Nặc đoán ngày mai Mộ Nhi thích tranh màu đẹp hơn, thì nhất định sẽ quấn lấy hắn, tối hôm nay không vẽ, chỉ sợ ngày mai cũng không đủ.

Ít nhất hắn cần phải phối màu xong, lại phác họa bản thảo trước.

Sắc trời đã tối, ánh sáng trong phòng không đủ, khi Lý Nặc phối màu thì Tống Giai Nhân đứng bên cạnh hắn, trong tay nàng là một chiếc đèn lưu ly, Lý Nặc đi đâu thì nàng đến đó.

Đêm dần khuya, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có hai bóng người nhẹ nhàng qua lại theo ánh đèn.

Sáng sớm.

Lý Nặc tỉnh giấc, liền duỗi lưng một acis.

Hôm qua vất vả cả đêm, cũng không vẽ xong tranh của nương tử, nhưng cũng gần xong rồi, nhiều nhất nửa canh giờ nữa là có thể hoàn thành.

Lý Nặc rời giường rửa mặt, Tống Giai Nhân vừa hay mang bữa sáng đến.

Ăn sáng xong, Lý Nặc tiếp tục làm việc.

Khi hắn vẽ tranh, Tống Giai Nhân đứng bên cạnh, lúc thì nhìn tranh, lúc thì nhìn hắn.

Ngay cả chính nàng cũng không ý thức được, chỉ vẻn vẹn một tháng, Lý Nặc trong mắt nàng đã thay đổi rất nhiều.

Lúc Tống Mộ Nhi phát hiện Giai Nhân tỷ tỷ có tranh màu, lập tức cảm thấy bức tranh chân dung hôm qua không còn đẹp như trước nữa.

Mộ Nhi nhìn Lý Nặc với đôi mắt vô cùng đáng thương, chưa kịp nói gì thì Lý Nặc đã nói: “Đừng vội, chờ vẽ cho Giai Nhân tỷ tỷ của muội xong, thì huynh sẽ vẽ cho muội.”

Tống Mộ Nhi lập tức tươi cười hớn hở: “Hì hì, muội biết ngay mà, Lý Nặc ca ca tốt với muội nhất. . .”

Mộ Nhi nhảy nhảy nhót nhót ở bên cạnh Lý Nặc một lúc, liền chạy ra ngoài, đi đến một tiểu viện khác, vào một căn phòng, nhìn thấy Tống Ngưng Nhi đang bò lên cột.

Nhưng Tống Ngưng Nhi chưa từng học võ, nhìn như con ốc sên đang trèo tường vậy, mỗi khi bò lên một đoạn, thì sẽ lại trượt xuống.

Tống Mộ Nhi liền nhảy lên, mượn lực hai lần trên cây cột, đã lấy bức tranh trên xà nhà xuống, Tống Ngưng Nhi chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Tống Mộ Nhi cười hì hì với Tống Ngưng Nhi, nói: “Hì hì, Lý Nặc ca ca vẽ rất đẹp, huynh ấy còn nói, lát nữa sẽ vẽ tranh màu cho ta, còn đẹp hơn bức tranh này, đến khi đó ta sẽ tặng muội bức tranh này. . .”

“Ta mới không thèm!”

Tống Ngưng Nhi hừ một tiếng, chạy bịch bịch bịch ra khỏi tiểu viện, trực tiếp chạy đến một tiểu viện khác, đánh thức Tống Du đang ngủ, thúc giục: “Du ca ca, dậy thôi, mau dậy vẽ tranh cho muội. . .”

Bị Tống Ngưng Nhi náo loạn không ngủ được, Tống DU mơ mơ màng màng đứng lên, tìm giấy bút, vừa ngáp vừa vẽ tranh chân dung cho Ngưng Nhi.

Tống Du cũng học lướt qua hội họa, dù sao khoa cử cũng có môn này, từ nhỏ đã có tiên sinh đến dạy hội họa cho y.

Chỉ là y không có thiên phú gì, cũng không muốn tốn thời gian nghiên cứu, cho nên vẽ chỉ bình thường.

Tống Du vẽ xong, Tống Ngưng Nhi nhìn thoáng qua liền chu mỏ lên, bất mãn nói: “Gì vậy, vẽ không giống chút nào, không cần huynh vẽ nữa!”

Nói xong lại chạy bịch bịch bịch đi chỗ khác.

Tống Du cũng đã quen với cảnh này rồi, đêm qua y giao lưu với mấy cô nương cả đêm, sáng sớm mới về nhà ngủ, không ngủ được bao lâu thì bị Ngưng Nhi gọi dậy, giờ vẫn buồn ngủ muốn chết.

Tống Du như cái xác không hồn mà đi đến bên giường, ngã uỵch xuống giường, tiếp tục ngủ bù. . .