Sứ quán nước Sở.
Đêm đã khuya, sứ đoàn nước Sở không ai chìm vào giấc ngủ.
Nam tử ngồi khoanh chân trên đất, một sứ thần trung niên chậm rãi tiến lại gần gã, nói: “Trần hộ vệ, bản quan biết ngươi chỉ làm việc theo lệnh! Ngươi phạm phải tội nặng như vậy, hẳn là phải chết, nhưng nếu ngươi chịu khai ra kẻ đứng sau, bản quan có thể cầu xin cho bên trên tha chết cho ngươi. . .”
Nam tử lắc đầu, nói: “Không cần, nhiệm vụ thất bại thì ta chỉ có đường chết, coi như triều đình tha cho ta, bọn họ cũng sẽ không tha cho ta.”
“Thất bại?” Sứ thần trung niên giống như bắt được thông tin nào đó, hỏi: “Không phải đã ám sát thành công rồi sao? Chẳng lẽ mục đích của chúng không phải Thẩm đại nhân, mà là. . .”
Nam tử trầm mặc một lát, nhìn sứ thần trung niên rồi mở miệng: “Vương đại nhân, ngài rất thông minh, nhưng nhiều khi quá thông minh cũng không phải chuyện tốt! Không sai, mục đích của họ không phải Thẩm đại nhân, cái chết của Thẩm đại nhân chỉ là một nước cờ của họ mà thôi. . .”
Sứ thần trung niên lại hỏi: “Bọn họ. . .là ai?”
Nam tử cuối cùng cũng nhìn sứ thần trung niên, nói: “Ta không thể nói thêm nữa, giờ phút này đứng trên công đường này cũng có người của họ, từng là bạn bè, ta không muốn hại các ngài. . .”
Nói xong, đầu gã chậm rãi rủ xuống.
Một bóng người bước nhanh về phía trước, thăm dò hơi thở của gã, lại sờ lên mạch của gã, quay đầu nói: “Vương đại nhân, Trần hộ vệ tự đoạn tâm mạch.”
Sứ thần trung niên chậm rãi ngồi xuống ghế.
Tử sĩ.
Một tử sĩ tứ cảnh.
Có thể làm một cường giả Võ đạo tứ cảnh tự đoạn tâm mạch mà không dám để lộ dù chỉ một chút, chỉ sợ ‘bọn họ’ trong miệng Trần hộ vệ còn kinh khủng hơn mình tưởng tượng.
Trong đường, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai mặt nhìn nhau.
Không ai biết trong sứ đoàn thì ai mới là người của ‘bọn họ’, những đồng liêu bình thường cùng nâng chén cụng ly này, có thể sẽ giơ đao chém họ giống như Trần hộ vệ từng làm.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều đề phòng lẫn nhau, nhìn ai cũng thấy không giống người tốt.
Cùng lúc đó, trong một tiểu viện khác.
Lý An Ninh đã rời đi, Lý Nặc vừa nằm xuống, lại ngồi bật dậy.
Pháp Điển đang lơ lửng trước mặt hắn.
254!
Lý Nặc nhìn chằm chằm vào con số này.
Lúc nãy, còn số này chỉ là 154, Lý Nặc vừa thất thần, đã trực tiếp tăng thêm 100 ngày.
Hắn vốn cho rằng, nếu võ giả tứ cảnh phạm phải tội chết, có thể giúp hắn tăng thêm 50 ngày tuổi thọ.
Không ngờ, con số này lại tăng gấp đôi so với dự đoán của hắn.
Là gấp 10 lần người bình thường.
Nói vậy, nếu một vị ngũ cảnh Tông Sư phạm phải tội chết, bị hắn điều tra được, dù hắn không đích thân thẩm phán, chỉ sợ cũng kiếm được 200 ngày, thậm chí là 300 ngày tuổi thọ. . .
Vậy nếu là lục cảnh thì sao. . . không dám nghĩ tới, không dám nghĩ tới.
Lý Nặc lập tức nhìn xem mình có đột phá không.
Nhưng trừ tuổi thọ tăng lên, thì hắn không cảm nhận được thay đổi nào từ cơ thể.
Không thể nào, tuổi thọ tăng 100 ngày mà còn không thể đột phá đến nhất cảnh?
Kẹt kẹt. . .
Cửa sổ phòng bị đẩy ra, một bóng người nhảy vào phòng của Lý Nặc.
Lý Nặc giật nảy mình, nhìn thấy người đến là Lý An Ninh thì mới trái tim mới hạ xuống.
Nương tử không ở bên cạnh, hắn không có chút cảm giác an toàn nào.
Lý An Ninh đi tới, nói: “Người kia tự sát rồi.”
Lý Nặc cũng không suy nghĩ nhiều, coi như đã bắt được hung thủ, nhưng thẩm phán và thi hành án thì cũng phải chờ đến ngày mai.
Tuổi thọ của hắn lại tăng lên vào giờ này, vậy chỉ có một khả năng, tội phạm đã chết.
Nghĩ đến một chuyện, hắn nhìn về phía Lý An Ninh, nói: “Ta có vài vấn đề trong tu hành, có thể thỉnh giáo điện hạ không?”
Lý An Ninh ngồi trên ghế, nói: “Hỏi đi.”
Lý Nặc nói: “Nửa tháng trước, ta cảm thấy mình đã gặp bình cảnh, vì sao phá được vụ trọng án này, mà vẫn không thể đột phá?”
Lý An Ninh hỏi: “Huynh tu hành bao lâu rồi?”
Lý Nặc nói: “Một tháng đi.”
Lý An Ninh trợn tròn mắt: “Bao lâu??”
Lý Nặc nói: “Một tháng, sao vậy?”
“Huynh tu hành một tháng, mà đã gặp được bình cảnh?”
“Có vấn đề gì sao?”
So với người tu hành năm sáu năm đã vào tứ cảnh như nàng, hắn tu hành mới tháng mới gặp bình cảnh, quả thực là không đáng chú ý.
Lý An Ninh nhìn Lý Nặc, lắc đầu nói: “Không có vấn đề.”
Sau đó, nàng lại hỏi: “Bình thường huynh tu hành thế nào?”
Lý Nặc nói: “Cũng không tu hành gì cả, chỉ thẩm án, xử án, bắt người. . .”
Lý An Ninh nói: “Nói về người huynh bắt đi. . .”
. . .
Nghe Lý Nặc kể xong, Lý An Ninh mới lộ vẻ bừng tỉnh, nói: “Bảo sao, cách tu hành nhanh nhất của Pháp gia chính là gây sự với đám quyền quý và người nhà của họ. . .”
Mặc dù nàng là công chúa, nhưng không thể không nói, Lý Nặc vẫn làm chuyện nàng muốn làm mà không làm được.
Nàng không quan không chức, tu hành ở Hình Bộ đã là không hợp lý rồi.
Nhưng nàng là công chúa, tất cả hoàng huynh đều sủng ái nàng, chỉ cần nàng không quá đáng, thì triều đình sẽ nhắm một mắt mở một mắt.
Nhưng nếu nàng làm như Lý Nặc, thỉnh thoảng lại gây sự với quan lại và quyền quý, vậy đám quan lại trong triều sẽ vạch tội nàng.
Đến khi đó, dưới áp lực của mọi người, nàng sẽ không thể tu hành ở Hình Bộ nữa.
Lý Nặc làm như vậy mà đến giờ không ai dám phản đối, bởi vì hắn có một người cha rất đáng gờm.
Các quan viên trong triều đều không muốn vì chuyện nhỏ này mà đắc tội với Đại Lý Tự Khanh Lý Huyền Tĩnh.
Khó lắm mới gặp một người đồng đạo, nàng nhìn về phía Lý Nặc, an ủi: “Tu hành không vội được, huynh tu hành đã rất nhanh rồi, tích lũy không đủ, tự nhiên khó đột phá. Nhưng không cần quá lo lắng, huynh chỉ cần tiếp tục gây sự với đám quyền quý và quan lại kia, nhiều nhất là hai ba lần nữa, thì huynh sẽ đột phá thôi. Trước khi huynh đột phá, nếu Hình Bộ có vụ án nào thích hợp, ta cũng sẽ nhường cho huynh. . .”