TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 173: Đổi tu vi (2)

Mất 18 ngày tuổi thọ.

Nhưng trong cơ thể hắn lại có vẻ như có thêm thứ gì đó.

Lý Nặc rất quen thuộc với loại cảm giác này, khi nương tử đưa chân khí vào người hắn, cũng chính là cảm giác này.

Lý Nặc vung kiếm chém.

Hưu!

Một luồng khí vô hình bắn ra.

Ngay sau đó, mặt tường cách đó không xa đã xuất hiện một vết rạn rất sâu.

Lý Nặc ngơ ngác nhìn vết kiếm trên mặt tường kia.

Chẳng lẽ. . . chỉ cần hắn bỏ ra một lượng lớn tuổi thọ, thì ngay cả tu vi của người trong chân dung cũng có thể đổi được?

Nghịch thiên là nghịch thiên.

Chỉ là cái giá này cũng quá đắt rồi.

Chém một kiếm, cơ thể hắn đã rỗng tuếch.

18 tám ngày tuổi thọ, chỉ sướng được một giây. . .

Một chém vừa rồi, cùng lắm là thực lực của Chân Khí cảnh, nếu muốn tăng lên đến Ngự vật cảnh, chỉ sợ chút tuổi thọ của hắn sẽ bị ép khô. . .

18 ngày tuổi thọ mà chỉ nghe được một tiếng vang, giàu có xa xỉ đến mức nào mới có thể làm ra chuyện đó chứ?

Điều này cũng khiến Lý Nặc hiểu ra, hắn có dùng suy nghĩ để khống chế Pháp Điển, chỉ cần hắn nghĩ đến, phàm là chuyện Pháp Điển có thể làm được, thì nó sẽ chấp hành ngay.

Đau lòng là đau lòng, nhưng không thể không nói, năng lực này có rất nhiều tác dụng.

Nếu lần sau gặp nguy hiểm, dù Ngô quản gia và nương tử không ở bên, hắn cũng có thể tự mình ứng phó.

Mặc dù cái giá phải trả hơi đắt.

Khi Lý Nặc đang tự an ủi mình, Tống Giai Nhân bưng một mâm gỗ đi đến.

Hôm qua Lý Nặc chỉ ăn một ít bánh ngọt do Tứ Phương Quán cung cấp, hắn không nghĩ mấy chuyện này nữa, tập trung ăn cơm.

Tống Giai Nhân đứng bên cạnh hắn, tò mò về nữ tử ngày hôm qua, nhưng lại cảm thấy mình không có tư cách hỏi, cuối cùng cũng không mở miệng.

Nàng cầm kiếm lên, tiếp tục luyện kiếm trong sân.

Lý Nặc vừa ăn cơm vừa thưởng thức nương tử múa kiếm.

Trước kia hắn chỉ xem cho vui, trọng điểm là nhìn người, nhưng hôm nay thì khác, hôm nay hắn lại nhìn kiếm.

Mặc dù hắn vẫn có hơi không hiểu về Võ đạo, nhưng lại có thể nhìn ra những chỗ tinh diệu trong kiếm của nàng, đây tự nhiên là nhờ vị thích khách nước Sở kia.

Con đường Võ đạo này, đa số người đều theo đuổi tu vi.

Nhưng cũng có một ít người tập trung vào võ kỹ.

Võ đạo ngũ cảnh Tông Sư, không ai là không thu thập các kỹ xảo của người khác.

Bọn họ học tập những điểm mạnh của người khác, dung hợp quán thông võ kỹ của các nhà, sau đó sẽ đánh nát gông cùm xiềng xích, đi đến con đường của riêng mình.

Khai tông lập phái, tự sáng tạo võ học, chính là Tông Sư.

Muốn trở thành Tông Sư, chỉ có thiên phú là không được, mà còn cần ngộ tính cực cao.

Trong mười Chân Khí cảnh, có một người có thể bước vào Ngự Vật cảnh.

Nhưng trong trăm Ngự Vật cảnh, chưa chắc đã có một Tông Sư.

Nhìn nương tử luyện kiếm ở đó, Lý Nặc không khỏi suy nghĩ, nếu như mình là đối thủ của nàng, thì mình sẽ phá giải chiêu thức của nàng thế nào.

Cuối cùng hắn có một kết luận… không phá được…

Điều này chứng tỏ, chỉ tính võ kỹ thì vị cường giả nước Sở kia cũng không phải đối thủ của nương tử.

Ngô quản gia luôn nói thiên phú của nương tử cực cao, trước kia Lý Nặc không hiểu được, đến tận hôm nay, hắn mới có nhận thức rõ ràng về thiên phú của nàng.

Không có so sánh thì không có tổn thương.

Vị cường giả nước Sở kia có thể tu hành hai môn công pháp đến tứ cảnh, tất nhiên cũng là thiên tài trong thiên tài, nhưng đứng trước mặt nương tử, lại có vẻ như không đáng chú ý.

Lý Nặc còn chưa ăn xong, mấy vị lão tiên sinh lại đến.

Nghe nương tử nói, hôm qua họ cũng đến, nhưng không chờ được hắn.

Để mấy vị lão tiên sinh chờ đợi hai canh giờ, Lý Nặc cũng thấy băn khoăn, nên hôm nay cố ý giảng giải nhiều hơn cho bọn họ.

Giảng bài xong, lại chơi với Mộ Nhi một lúc.

Hai người chơi mấy ván cờ ca rô, Tống Mộ Nhi đột nhiên hỏi: “Lý Nặc ca ca, tỷ tỷ hôm qua là ai vậy?”

Lý Nặc hỏi: “Tỷ tỷ nào?”

Tống Mộ Nhi nói: “Chính là vị tỷ tỷ cưỡi ngựa sáng hôm qua ý.”

Lý Nặc kinh ngạc nói: “Sao muội lại biết vị tỷ tỷ cưỡi ngựa đó?”

Tống Mộ Nhi nói: “Muội nhìn thấy nha, muội còn chào huynh, nhưng huynh không để ý đến muội. . .”

Hôm qua Lý Nặc vội đi tra án, không chú ý đến Mộ Nhi chào hỏi mình, nên giải thích một câu: “Vị tỷ tỷ kia là bạn của ca ca.”

Hắn và Lý An Ninh cũng coi như là bạn.

Tống Mộ Nhi lại hỏi: “Là bạn gì nha? Hai người quen nhau thế nào? Tại sao trước kia muội chưa từng nhìn thấy vị tỷ tỷ này?”

Tiểu nha đầu này hôm nay có rất nhiều vấn đề, nhưng Lý Nặc cũng kiên nhẫn giải thích, Tống Mộ Nhi nghe xong thì giật mình nói: “Thì ra là như vậy. . .”

Chơi cờ xong, Tống Mộ Nhi chạy đi luyện công, Lý Nặc cũng đọc sách.

Tống Mộ Nhi chạy chậm đến một tiểu viện khác, nói với một bóng người trong sân: “Giai Nhân tỷ tỷ, muội đã giúp tỷ hỏi rõ ràng, hai người họ chỉ là bạn bè bình thường thôi. . .”