Nói thật, Lý Nặc đã đến thế giới này tầm một tháng, nhưng chưa từng gặp tên này ngông cuồng phách lối như vậy.
Đều là nhà quyền quý, đám người Tống Du và Chu Ngọc chỉ đánh nhau ẩu đả mà thôi, chứ không làm mấy chuyện như cướp đoạt dân nữ.
Nhưng không thể không nói, Lý Nặc rất thích tên ngông cuồng này.
Loại con em quyền quý ngông cuồng phách lối này, rất được Pháp gia yêu quý.
Đây không phải là con em quyền quý gì cả, mà là gói kinh nghiệm biết đi.
Lý Nặc hỏi: “Người ra tay đánh các huynh vẫn đang ở Ngọc Âm Các?”
Chu Ngọc nói: “Khi chúng ta đi thì Lý Nguyên vẫn ở đó, còn nói cho Uyên Ương cô nương thời gian một nén nhang để cân nhắc, nếu như hết thời gian mà vẫn chưa đáp ứng, thì sẽ đập Ngọc Âm Các. . .”
Nghe nói có người cuồng vọng như vậy, Lý Nặc không buồn ăn cơm trưa, chỉ cầm hai cái màn thầu rồi đi ra cửa.
Hình Bộ và Ngự Sử Đài có không ít người tu Pháp gia, vất vả lắm mới kiếm được một gói kinh nghiệm, hắn không nhanh thì có thể bị người khác cướp mất.
“Muội phu, chờ đã. . . đệ nghe ta nói đã!”
Tống Du khập khễnh đuổi theo sau, nhưng bởi vì hành động không tiện, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Nặc đi ra ngoài.
Tống Du bị đánh ngay trước mặt các cô nương Ngọc Âm Các, sao có thể không muốn báo thù?
Nhưng Vân Dương Hầu là nhất đẳng hầu tước ở Đại Hạ, chính là quyền quý chân chính, có huyết mạch của hoàng thất, không phải người Tống gia Chu gia và Bùi gia có thể so sánh.
Lý Nguyên và trưởng tử của Vân Dương Hầu, tương lai sẽ kế thừa tước vị này.
Chỉ một Vân Dương Hầu đã không thể tùy tiện đắc tội rồi, huống chi phía sau Vân Dương Hầu còn có một Cát Vương điện hạ.
Đừng nói là huyện nha Trường An, coi như là phụ thân của Lý Nặc, Đại Lý Tự Khanh đương triều thì cũng không quản được đám quý tộc này, lần này gây phiền cho muội phu rồi.
Y trừng mắt với Chu Ngọc, nói: “Ai bảo huynh lắm miệng!”
Chu Ngọc mặt mày ủy khuất, mình cũng không phải anh vợ của Lý Nặc, Lý Nặc hỏi, mình dám không nói sao?
Tống Du biết bây giờ không phải lúc so đo mấy chuyện này, ráng chống đỡ cơ thể, nói: “Mau, đến Ngọc Âm Các, nhất định phải cản muội phu lại!”
Lý Nặc đi đến cổng Tống phủ, gọi Ngô quản gia trong phòng gác cổng, nói: “Đến Ngọc Âm Các!”
Ngô quản gia đi hai bước mới phản ứng, có chút không tin vào lỗ tai mình, quay đầu hỏi: “Thiếu gia, đi đâu cơ?”
“Ngọc Âm Các” Lý Nặc lặp lại một lần: “Ông không biết đường?”
“Biết thì biết. . .” Ngô quản gia nhìn vào Tống phủ một chút, hỏi: “Thiếu gia đi Ngọc Âm Các, thiếu phu nhân có biết không?”
Lý Nặc khoát tay, thúc giục: “Đi nhanh đi, đâu ra nhiều vấn đề như vậy, muộn là không kịp rồi!”
Hắn bảo Ngô quản gia sai người đến huyện nha thông báo, để Vương huyện úy dẫn người đến Ngọc Âm Các.
Cân nhắc đến thân phận được thù của tội phạm, Vương huyện úy và đám bộ khoái có lẽ không dám quản, nên hắn lại sắp xếp vài chuyện.
Lên xe ngựa, Lý Nặc vừa gặm màn thầu vừa hỏi Ngô quản gia: “Ông biết Vân Dương Hầu không?”
Ngô quản gia khẽ gật đầu, nói: “Biết, chính tam phẩm nhất đẳng hầu tước.”
Lý Nặc hỏi: “Nhất đẳng hầu tước so với phụ thân ta thì thế nào?”
Lý Nặc cũng hiểu nhất định về chức quan ở Đại Hạ.
Nhưng triều đình rất phức tạp, nhiều khi chế độ là một chuyện, nhưng thực tế lại là chuyện khác.
Cùng một chức quan, nhưng mỗi một thời đại, mỗi một vị hoàng dế, thậm chí là cùng một vị hoàng đế, nhưng quyền lực ở mỗi thời kỳ lại khác nhau.
Ví dụ như quyền lực của Đại Lý Tự Khanh, đa số đều không nằm trong top 20 vị trí đầu trên triều đình, nhưng tại thời kỳ này, phụ thân mình này nằm trong top 5 người quyền lực nhất.
Ngô quản gia ngẩn người, nói: “Vân Dương Hầu và lão gia không có gì để so sánh, một người là huân quý, một người là quan văn, Vân Dương Hầu không quản được lão gia, lão gia cũng không quản được Vân Dương Hầu. . .”
Ngô quản gia phản ứng lại, hỏi: “Thiếu gia hỏi chuyện này làm gì?”
Lý Nặc nói: “Vừa rồi Tống Du bị trưởng tử của Vân Dương Hầu đánh ở Ngọc Âm Các, tên kia có thể vẫn còn ở đó, ta qua xem một chút.”
Động tác vung roi ngựa của Ngô quản gia hơi dừng lại, sau đó nói: “Thiếu gia, chỉ sợ huyện nha Trường An không dám quản chuyện này. Trưởng tử của Vân Dương Hầu không dám đám con em quan lại kia, thiếu gia đánh tên này một trận thì không sao, nhưng muốn dùng pháp luật để xử phạt. . . chỉ sợ là hơi khó. . .”
Lý Nặc hơi sững sờ, hỏi: “Có gì khác?”
Ngô quản gia giải thích: “Lão gia là Đại Lý Tự Khanh, đám quan viên kia thuộc phạm vi quản lý của lão gia, nên thiếu gia bắt con cháu của họ, họ cũng không dám nói gì. Nhưng Vân Dương Hầu là quý tộc, Đại Lý Tự và huyện nha không quản được quý tộc, dù bọn họ phạm pháp, thì cũng do Tông Chính Tự xử lý. . .”
Lý Nặc nghĩ nghĩ, hỏi: “Huyện nha không quản được Vân Dương Hầu, nhưng có thể quản được con của Vân Dương Hầu chứ?”
Ngô quản gia nói: “Trưởng tử của Vân Dương Hầu tạm thời còn không có tước vị, trên pháp lý thì có thể quản, có điều… những quý tộc này mặc dù không nắm quyền, nhưng lại có quyền lực thảo luận chính sự, có lực ảnh hưởng cực lớn trên triều đình. Đám quan viên ở huyện nha vừa kém cỏi vừa nhát gan sợ phiền phức, nào dám quản bọn họ. . .”