TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 179: Lấy ác trị ác 2

Lý Nặc cũng ôm quyền, đáp: “Ta chỉ là một người tốt thấy chuyện bất bình thì đứng ra thôi, tên tuổi không đáng nhắc đến. Các hạ nhiều lần đánh người, lại đùa giỡn nữ tử nhà lành trước mặt mọi người, không xem luật pháp ra gì, cùng ta đến huyện nha một chuyến đi.”

Hắn nhìn về phía Vương huyện úy, nói: “Đưa đi!”

Vương huyện úy nhìn Lý Nặc, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi rồi.

Mình không nên đến mà!

Đây chính là Vân Dương Hầu đấy, nhất đẳng hầu tước, mình ăn gan hùm mật báo hay sao mà dám bắt trưởng tử của Vân Dương Hầu?

Hai người họ, một là con trai Đại Lý Tự Khanh, một là con trai nhất đẳng hầu tước, đều là con cháu quyền quý đỉnh cấp ở Trường An, lại làm khó một huyện úy nho nhỏ như mình làm gì?

Chức quan này, không làm cũng được!

Lúc này, một gã hộ vệ sau lưng Lý Nguyên cũng tiến lên, nói nhỏ vài câu bên tai Lý Nguyên.

Lý Nguyên nghe vậy, mí mặt giật giật vài cái.

Lại là con trai của Đại Lý Tự Khanh Lý Huyền Tĩnh, bảo sao lại dám ra mặt thay Ngọc Âm Các.

Đại Lý Tự Khanh Lý Huyền Tĩnh, mặc dù không phải quý tộc, nhưng không ai dám coi thường, nếu không tất yếu, Lý Nguyên thật sự không muốn đắc tội với con của Lý Huyền Tĩnh.

Hai chữ quyền quý, Lý gia không tính là ‘quý’ nhưng lại có ‘quyền’.

Người trước mặt, tuyệt đối được coi là con cháu hào môn đỉnh cấp của Đại Hạ, Lý Nguyên vốn không nên không biết Lý Nặc, nhưng vị này trước kia chỉ là kẻ ngu, cơ bản đều ở nhà, nên gã không thể quen biết.

Phải nửa tháng trước, Lý Nguyên mới nghe thấy cái tên Lý Nặc này.

Đó là bởi vì có người ám sát hắn, Lý Huyền Tĩnh đánh chết thích khách kia trước mặt mọi người, thế là bị bách quan vạch tội, lúc phụ thân trở về cũng than thở, nói Thuần Vương quá bao che cho Lý Huyền Tĩnh…

Lý Nguyên lập tức tươi cười, lại ôm quyền nói: “Thì ra là công tử nhà Lý đại nhân, thất kính thất kính. . .”

Lúc này, ba người Tống Du cũng chạy đến Ngọc Âm Các, Tống Du chạy chậm lại gần, nắm cánh tay Lý Nặc, nói: “Muội phu, quên đi thôi. . .”

Lý Nguyên nhìn ba người Tống Du, lại nhìn Lý Nặc, dường như hiểu ra gì đó, trên mặt lộ vẻ hối tiếc, vỗ vỗ đùi mình, cười làm lành nói: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, thật sự là xin lỗi, ta không biết huynh đài có quan hệ với Lý huynh, như vậy đi, tối nay ta làm chủ, mở tiệc tại Thiên Hương Lâu để nhận lỗi với ba vị, ba vị thấy thế nào?”

Ba người bị đánh thảm như vậy, chỉ nói câu xin lỗi thì Tống Du đương nhiên không thoải mái.

Nhưng với thân phận của Lý Nguyên, nếu gã đã chịu cúi đầu mà bọn họ còn không chịu buông tha, vậy thì có vẻ không biết tốt xấu rồi.

Tống Du muốn nói gì đó, nhưng Lý Nặc chỉ nhìn một cái, y liền ngậm miệng, đàng hoàng đứng sau lưng Lý Nặc.

Lý Nặc nhìn Vương huyện úy đang khúm núm, cũng mấy tên bộ khoái sắp lùi ra ngoài cửa, hắn cũng không làm khó họ nữa.

Bốn tên bộ khoái khác thì vẫn đứng sau lưng hắn.

Mấy người này là hộ vệ của hắn, vừa mới trở thành bộ khoái ở huyện nha.

Bộ khoái không tính là quan lại, không cần khoa cử, nha môn có thể tự tuyển chọn, chỉ cần ghi chép vào sổ sách là được.

Đối với Lý Nặc mà nói, người nhà dùng thuận tay hơn.

Lý Nặc nhìn họ một chút, lại mở miệng: “Đưa đi.”

Ly Nguyên thu hồi nụ cười trên mặt, sắc mặt âm trầm nhìn Lý Nặc, hỏi: “Ta và ngươi không thù không oán, thật sự phải như vậy sao?”

Lý Nặc nhìn gã, nói: “Ngươi là một nam nhân, vậy mà lại ra tay với một nữ tử yếu ớt trói gà không chặt, ban ngày ban mặt còn muốn lột bỏ quần áo của nữ tử nhà lành, không coi luật pháp ra gì, ta nghĩ bất kỳ vị nghĩa sĩ nào nhìn thấy cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

Lý Nặc nói dứt lời, một đám nữ tử trong Ngọc Âm Các, trong đôi mắt đẹp đều hiện lên màu sắc dị thường.

Nữ tử xinh đẹp kia cũng nhìn vào Lý Nặc, nàng yên tĩnh đứng sau lưng hắn, không nói gì.

Lý Nguyên nhìn Lý Nặc, trầm giọng nói: “Đừng trách ta không nhắc ngươi, Uyên Ương cô nương là do Cát Vương điện hạ điểm danh, ngươi còn muốn ngăn cản?”

Nữ tử xinh đẹp nghe vậy, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.

Nàng không ngờ, người nhìn trúng Uyên Ương lại là một thân vương!

“Cát Vương?”

Chuyện này cũng nằm ngoài dự đoán của Lý Nặc, hắn quay đầu nhìn về phía Ngô quản gia, Ngô quản gia chỉ tươi cười với hắn.

Hiểu rồi.

Trêu nổi!

Lý Nặc lại nhìn về phía Lý Nguyên, nói: “Cát Vương điện hạ là hoàng tử đương triều, sao có thể làm mấy chuyện như cướp đoạt dân nữ, ngươi nói, là Cát Vương sai khiến ngươi?”

“Ta. . .”

Bờ môi Lý Nguyên giật giật, gã đương nhiên không dám nói như vậy.

Gã dứt liowf ngồi xuống ghế, vắt chân lên bàn, nói: “Người là ta đánh, nữ tử nhà lành cũng là ta muốn cướp, ngươi muốn thế nào?”

Lý Nặc sống hai đời, lần đầu tiên nhìn thấy người ngông cuồng phách lối như vậy.

Hắn lạnh nhạt nhìn thoáng qua Lý Nguyên, nói: “Ngươi nhiều lần đả thương người, lại đùa giỡn nữ tử nhà lành trước mặt mọi người, ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, tội cộng thêm tội, phán ngươi 100 trượng, tù 2 năm, không quá chứ?”