TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 181: Phượng Hoàng

Phát tiết một phen xong, Lý Nặc cảm thấy toàn thân thoải mái.

Bảo sao đám công tử bổn kia đều thích phách lối như vậy.

Bởi vì rất thoải mái.

Cho đến giờ, hắn mới chính thức cảm nhận được niềm vui khi làm thiếu gia ăn chơi.

Nghĩ ngơi một lát, Lý Nặc chậm rãi đứng lên, hỏi Ngô quản gia: “Có bốn lượng bạc không?”

Ngô quản gia sờ sờ người, lắc đầu nói: “Hôm nay đi vội, quên mang bạc.”

Lý Nặc nhìn về phía mấy người Tống Du, ba tên này thì có bạc, nhưng ít nhất cũng là ngân phiếu 50 lượng bạc, Lý Nặc không dùng được.

Hắn nhìn về phía nữ tử xinh đẹp đứng gần mình nhất, hỏi: “Cô nương có không? Cho ta mượn một chút, sau này sẽ trả lại cho cô nương.”

Nữ tử xinh đẹp lấy một túi tiền màu hồng bên hông, đưa cho Lý Nặc, Lý Nặc đếm bốn lượng bạc vụn, rồi trả túi tiền cho nàng.

Hắn cũng không lãng phí như Lý Nguyên, mặc dù nhà không thiếu tiền, nhưng số tiền kia là Thuần Vương cho, không phải gió thổi đến, nên tiêu thì tiêu, nên tiết kiệm thì vẫn phải tiết kiệm.

Hắn đặt bạc vụn lên bàn, nói với lão già sau lưng Lý Nguyên: “Phụ thân ta là Đại Lý Tự Khanh đương triều, ta là con trai duy nhất của phụ thân, phạm tội không đến tử hình thì có thể sử dụng Thục Hình, tay không đả thương người, quất 40 roi, có thể dùng bốn lượng bạc để chuộc tội, chỗ bạc này hơn bốn lượng, nhưng không cần trả lại. . .”

Lão già kia không nói gì, yên lặng nhận bạc rồi cõng Lý Nguyên rời di.

Mấy tên tùy tùng cũng được giải trừ gông xiềng, vội vàng bò đi.

Lúc này Lý Nặc mới nhìn về phía Ngô quản gia, hỏi: “Tên kia nói sau lưng mình là Cát Vương, phụ thân sẽ không gặp rắc rối gì chứ?”

Ngô quản gia cười nói: “Thiếu gia không cần lo lắng, phải là Cát Vương sợ chứ không phải lão gia. Dung túng thuộc hạ làm bậy, trắng trợn cướp đoạt dân nữ, đây không phải chuyện đáng tuyên dương, lão gia mà dâng tấu vạch tội, năm nay Cát Vương đừng hòng giám quốc, coi như mấy hoàng tử còn lại có hận lão gia, thì cũng sẽ đứng về phía lão gia. . .”

Ngô quản gia căn bản không để Cát Vương vào mắt, đừng nói là thiếu gia làm chuyện tốt, ăn ngay đứng thẳng không sợ gì cả.

Mà coi như thiếu gia trắng trợn cướp đoạt dân nữ, thì lão gia cũng chỉ bị vạch tội mà thôi, ai có thể làm gì lão gia?

Cát Vương là hoàng tử trẻ tuổi nhất, tuổi tác tương đương với thiếu gia, vừa mới trưởng thành nên thế lực kém xa các vị hoàng tử khác.

Lão gia không gây sự với Cát Vương, không đả kích chút vây cánh ít đến đáng thương của Cát Vương, thì Cát Vương đã mừng rồi. . .

Một lát sau.

Ngọc Âm Các, một gian phòng trên lầu hai.

Nữ tử thanh tú ngồi bên cạnh Tống Du, vừa thoa thuốc cho y, vừa đau lòng hỏi: “Đau không?”

Tống Du cười hì hì: “Không đau.”

Có thể để Uyên Ương cô nương tự tay thoa thuốc cho mình, trận đòn này coi như đáng giá.

Đối diện hai người là Chu Ngọc và Bùi Tuấn cũng đang thoa thuốc cho nhau, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Tống Du và Uyên Ương cô nương ở đối diện, lại cúi đầu thở dài.

Trải qua chuyện hôm nay, chỉ sợ Uyên Ương cô nương sẽ khăng khăng một mực với Tống Du.

Nhưng bọn họ cũng hết cách rồi.

Ai bảo họ không có một muội phu như vậy chứ.

Chu Ngọc rất tiếc nuối, y có một tỷ tỷ, đáng tiếc đã thành hôn.

Bùi Tuấn cũng thở dài, y có một muội muội chưa xuất giá, nhưng so với Tống Giai Nhân thì kém quá nhiều, vẫn là không lấy ra bêu xấu thì hơn. . .

Một gian phòng khác.

Lý Nặc ngồi trên ghế, nâng chén trà lên nhấm một ngụm.

Vừa rồi hắn đã gặp vị Uyên Ương cô nương kia, đám người Tống Du tâng bốc nàng lên tận trời, thế gian hiếm có.

Lý Nặc còn tưởng nàng cực kỳ xinh đẹp, nhưng khi nhìn thấy thì vô cùng thất vọng.

Không phải nàng không xinh đẹp, vị Uyên Ương cô nương kia cố nhiên cũng là mỹ nữ, nhưng kém xa nương tử nhà mình, căn bản không cùng một cấp bậc, cũng chỉ có đám Tống Du là người tình trong mắt biến thành Tây Thi.

Thanh danh của nàng không xứng đôi với nhan sắc của nàng, nhân tố marketing và lăng xê chiếm quá nửa rồi.

Trái lại thì vì các chủ, Phượng Hoàng cô nương này lại làm người ta hai mắt tỏa sáng.

Nhan sắc của nàng không kém hơn nương tử, dáng người chỉ hơn chứ không kém hơn Lý An Ninh, kết hợp ưu điểm của cả hai người.

Nàng có dáng người tương tự Lý An Ninh, nhưng lại cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác biệt, Lý An Ninh có khuôn mặt thiếu nữ, làm việc tùy tiện, dáng người tuy đẹp nhưng luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. . .

Còn Phượng Hoàng cô nương này thì có một khuôn mặt ngự tỷ, lại cho người ta một cảm giác dịu dàng ưu nhã, rất dễ gợi lên cảm xúc nào đó của nam nhân.

Nhưng Lý Nặc không có hứng thú gì với loại nữ tử này.

Không phải hắn giả vờ đứng đắn.

Phượng Hoàng cô nương xinh đẹp thì xinh đẹp, dáng người cũng rất đỉnh, nhưng mà nàng không biết đánh nhau.

Lý Nguyên chỉ là võ giả Tố Thể cảnh, nương tử và Lý An Ninh chỉ dùng một ngón tay là có thể nghiền chết gã.

Nàng lại bị Lý Nguyên tát một cái trước mặt mọi người, còn không có sức đánh trả.

Cho dù Phượng Hoàng cô nương có nhan sắc 100 điểm, dáng người 100 điểm… nhưng lại không thể đánh nhau.

Điểm này trực tiếp bị -200 điểm rồi.