Uyên Ương cô nương đến tìm Tống Du, đích thân đưa cho hắn một chiếc túi thơm do chính tay nàng may.
Rõ ràng là hai người đã có chút gì đó với nhau.
Tống Du nhận được lễ vật của Uyên Ương, chẳng còn chút buồn ngủ nào, hắn chạy đến trước mặt Lý Nặc khoe khoang: “Uyên Ương cô nương tự tay may cho ta đấy, có thơm không?”
Thuở còn đi học, cũng có nữ tử lén lút tặng lễ vật cho hắn, nhưng Lý Nặc chưa từng khoe khoang như Tống Du.
Hắn xua tay: “Đi chỗ khác chơi đi…”