TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử, Hộ Giá!

Chương 128: Nhìn cái mẹ gì?

Sáng hôm nay khi Lý Nặc tỉnh lại, nương tử đã không thấy đâu, chỉ để lại một mùi thơm nhàn nhạt.

Rửa mặt xong, ăn sáng rồi hoạt động thân thể trong sân, sau đó Lý Nặc lấy ra một cuốn sách, bắt đầu ngồi đọc sách trong sân.

Không lâu sau, Tống Giai Nhân đi vào sân, kinh ngạc nhìn hắn một chút, hỏi: “Huynh không đến huyện nha sao?”

Mấy ngày gần đây, ngày nào Lý Nặc cũng đến huyện nha, có thể nói gió mặc gió, mưa mặc mưa, nên nàng hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Lý Nặc ở nhà vào thời gian này.

Lý Nặc để sách xuống, nói: “Hai ngày nay không đi huyện nha.”

Các vụ án bình thường đã không thể giúp hắn tăng tuổi thọ, trước khi đột phá bình cảnh, còn không bằng ở nhà đọc sách.

Lý Nặc đã nhờ người bên huyện nha, nếu có vụ án lớn thì sẽ đến Tống phủ báo cho hắn.

Trong sân, Tống Giai Nhân dạy Mộ Nhi luyện công, Lý Nặc thì ngồi đọc sách trong đình.

Hắn đang đọc mấy tác phẩm kinh điển của Pháp gia, trên sách nói, đệ tử Pháp gia tu hành khoảng một hai năm thì sẽ gặp bình cảnh đầu tiên trong đời, đột phá xong sẽ chính thức bước vào cánh cửa Pháp gia.

Dưới tình huống bình thường, không cần cố gắng thẩm phán những người có thân phận địa vị kia, chỉ cần tích lũy một hai năm, có thể lượng biến dẫn đến chất biến, là có thể đột phá.

Dù sao, đệ tử Pháp gia bình thường cũng chỉ là cửu phẩm huyện úy, cao nhất cũng chỉ là thất phẩm huyện lệnh, là tầng dưới chót của quan trường, động vào quyền quý là không hiện thực.

Đáng tiếc, Lý Nặc không có thời gian.

Nếu không có cơ hội, hắn chỉ có thể xin phụ thân giúp đỡ.

Buổi trưa, Tống Du biết Lý Nặc ở nhà, liền chạy đến mời hắn uống rượu, Lý Nặc không từ chối.

Tống Du học ở thư viện Vân Mộng, ngẫu nhiên về Tống gia, vất vả lắm mới gặp được một lần, Lý Nặc vừa hay có chuyện muốn nhờ.

Lý Nặc mặc dù cũng thuộc vòng tròn quyền quý ở Trường An, nhưng hắn ở nhà 18 năm, không quen ai trong hội này, vừa hay có thể hỏi Tống Du, con em nhà nào hay làm phạm pháp, để hắn đánh dấu một cái.

Lý Nặc đi vào phòng Tống Du, một bóng người lập tức đứng lên, ôm quyền khom người nói: “Bái kiến Lý huynh!”

Chính là Chu Ngọc đã bị Lý Nặc bắt, sau đó lại đi theo phụ thân mình đến Tống gia xin lỗi.

Hai người cũng coi như không đánh thì không quen.

Lý Nặc lên tiếng chào hỏi Chu Ngọc, Chu Ngọc vừa mừng vừa sợ, cúi người rót rượu cho Lý Nặc, Tống Du nói: “Muội phu tửu lượng không tốt, lần trước uống say, làm Giai Nhân phải bế về phòng, lần này đệ uống ít rượu trái cây đi. . .”

Lý Nặc hơi sững sờ.

Lần trước là nương tử bế mình về phòng?

Bảo sao khi hắn tỉnh lại, lại cảm thấy người mình thơm như vậy, còn cho rằng là do chăn đệm.

Có điều. . . nương tử bế mình?

Bế thế nào?

Lý Nặc ảo tưởng ra hình ảnh nào đó, trong lòng luôn thấy hơi kỳ quái.

Tống Du đặc biệt chuẩn bị rượu trái cây cho hắn, rượu này không tệ, uống vào ngọt lịm, chỉ có mùi rượu cực nhạt, đồng thời dư vị kéo dài, Lý Nặc rất thích.

Tống Du thấy Lý Nặc uống liền mấy chén, hỏi: “Thế nào, hương vị không tệ đúng không, đây chính là chuẩn bị riêng cho đệ đấy.”

Lý Nặc khẽ gật đầu, nói: “Đúng là không tệ, có còn không, lát nữa ta mang về uống.”

Đồ tốt, đương nhiên phải mang về cho nương tử nếm thử.

Tống Du lắc đầu nói: “Đây là rượu trái cây do Nông gia sản xuất, chỉ có một vò này thôi. Ta phải cầu Triệu Mạnh ba ngày, đáp ứng sẽ cho y chép đáp án trong khóa binh pháp, thì y mới trộm một vò từ nhà. . .”

Bảo sao rượu này lại ngon như vậy, hóa ra là Nông gia.

Trái cây để làm rượu đã được Nông gia bồi dưỡng đặc thù, đồ của Nông gia mà không có quan hệ đặc thù thì không lấy được.

Không thể không nói, Tống Du không có ưu điểm gì, nhưng nghị lực và kiên nhẫn thì Lý Nặc cũng phải cam bái hạ phong.

Lần trước vì hai quả đào mừng thọ, Tống Du đã chạy đến nhà vị cường giả Nông gia kia một tháng, liên tục bưng trà đổ nước, cuối cùng cũng lấy được hai quả.

Đổi lại là người bình thường, có lẽ không kiên trì được mấy ngày đã từ bỏ.

Nghe nói rượu này là chuẩn bị riêng cho mình, Lý Nặc mời Tống Du một chén, nói: “Tạ ơn.”

Tống Du khoát tay, hào phóng nói: “Người một nhà, tạ ơn cái gì, nếu đệ thích, lần sau ta lại bảo y trộm thêm một vò. . .”

Uống vài chén, Tống Du nghĩ đến một chuyện, bỗng nhiên nói với Chu Ngọc: “Ta nhớ trước kia Chu huynh đều xếp cuối trong khoa luật, sao lần này lại thi được thứ nhất. Huynh nói mau, có phải huynh đã xem trộm đáp án từ chỗ của tiên sinh không? Có đồ tốt mà không biết chia sẻ với ta. . .”

Chu Ngọc lắc đầu nói: “Làm sao có thể, huynh cũng biết quy củ của thư viện rồi đấy, gian lận bình thường thì chỉ bị phạt mấy ngày thôi, nhưng nếu trộm đáp án của tiên sinh, vậy sẽ bị đuổi khỏi thư viện. . .”

Tống Du lại hỏi: “Huynh gian lận?”

Chu Ngọc lắc đầu nói: “Không có.”

Tống Du không tin: “Huynh xưa nay đều không nghe giảng, nếu không gian lận thì sao lại thi tốt như vậy?”

Chu Ngọc gắp miếng thức ăn, ung dung nói ra: “Nội dung thi đều nằm trong ‘luật Đại Hạ’, chỉ cần đọc thuộc nó thì không có gì khó khăn cả…”

Tống Du càng kinh ngạc hơn, hỏi: “Đang yên đang lành huynh học thuộc ‘luật Đại Hạ’ làm gì? Huynh muốn tu Pháp gia?”

Chu Ngọc liếc nhìn Lý Nặc một cái, y không tu Pháp gia, tu Pháp gia quá nguy hiểm, dễ chết không toàn thây.

Y chỉ cảm thấy là, có đôi khi, hiểu pháp luật cũng không có chỗ xấu. . .