Lý Nặc cũng hết cách rồi, hắn chỉ là máy bay phụ trợ, còn chiến đấu thì cần Tống Du tự lên.
Hắn tiếc nuối lắc đầu nói: “Ta tin rằng, một ngày nào đó huynh sẽ tìm được cô gái thưởng thức huynh.”
Tống Du phất tay áo, nói: “Được rồi, ta cảm thấy bây giờ rất tốt, Trường An có biết bao muội muội xinh đẹp đang chờ ta cứu vớt, lần sau ta sẽ dẫn đệ đi. . .”
Tống Giai Nhân đứng sau Lý Nặc liếc nhìn Tống Du một cái, y sợ run cả người, lập tức ngậm miệng.
“Tối hôm qua không ngủ, ta về ngủ bù đây, tạm biệt muội phu, tạm biệt Giai Nhân. . .” Tống Du nói thật nhanh, rồi vội vàng chuồn mất.
Tống Giai Nhân đưa mắt nhìn về phía trước, làm như vô ý hỏi: “Tiểu thư Thẩm gia là. . .?”
Lý Nặc chủ động giải thích, nói: “Lần trước Tống Du nói muốn theo đuổi một cô nương, nên đã nhờ ta trau chuốt một bài thơ tình. . .”
Tống Giai Nhân rất ngạc nhiên, đến cùng là thơ gì mà khiến một vị tiểu thư khuê các còn chưa nhìn thấy người sáng tác, đã đồng ý ủy thân làm thiếp?
Nàng nhìn Lý Nặc một chút, hỏi: “Có thể cho ta xem bài thơ kia không?”
Lý Nặc nhìn nàng, nàng chữ còn không biết hết, thì biết gì là thơ?
Hắn cho rằng nàng hiểu lầm gì đó, lại giải thích: “Bài thơ kia là viết cho Tống Du, ta thật sự không biết vị tiểu thư kia, câu nói kia khẳng định là nói đùa, nàng cũng biết, ta không biết cô nương nào ở Trường An cả. . .”
Lý Nặc còn chưa dứt lời, tiếng vó ngựa đã vang lên bên tai.
Hắn vô thức quay đầu nhìn qua, ai mà to gan vậy, dám phóng ngựa trên đường Trường An?
Trong luật pháp Đại Hạ, tội này cực kỳ nặng, phóng ngựa vô cớ trên đường Trường An, ba năm cất bước, cao nhất tử hình.
Một thớt tuấn mã chạy nhanh đến, dừng lại trước cửa Tống phủ, một nữ kỵ sĩ có dáng người miễn chê đưa tay chụp lấy bả vai của Lý Nặc, vội vàng nói: “Rốt cuộc cũng tìm thấy huynh, không có thời gian giải thích, đi theo ta trước đi. . .”
Không chờ nàng chạm vào vai Lý Nặc, cổ tay đã bị người nắm chặt giữa không trung.
Lý An Ninh dừng lại, nhìn về phía nữ tử áo trắng có khuôn mặt cực đẹp, nhưng dáng người kém xa mình đang đứng cạnh Lý Nặc, hỏi: “Vị này là. . .”
“Nương tử nhà ta.”
Lý Nặc giải thích một câu, hỏi Lý An Ninh: “Tìm ta có việc gì?”
Lý An Ninh đưa mắt khỏi người Tống Giai Nhân, nhìn Lý Nặc rồi nói: “Đêm qua Tứ Phương Quán phát sinh án mạng, liên quan đến rất nhiều võ giả cao cấp! Huynh muốn đột phá đúng không, ta dẫn huynh đi tra án, nếu điều tra được gì đó, có lẽ huynh sẽ đột phá, huynh có đi hay không. . .”
Nói xong câu nói, nàng tự lên ngựa rời đi.
Lý Nặc tuyệt đối không ngờ, chuyện tốt như này mà công chúa điện hạ lại nhớ đến mình, hắn lập tức lên xe ngựa, bảo Ngô quản gia đi theo nàng.
Đi được một nửa mới nhớ ra, vừa rồi mình đi hơi vội, quên tạm biệt nương tử.
Dù sao cũng liên quan đến võ giả cao cấp, nếu pha được vụ án này, có lẽ hắn có hi vọng đột phá.
Hơn nữa, cho đến bây giờ, hắn còn chưa biết thẩm phán võ giả cao cấp thì tuổi thọ sẽ tăng lên gấp mấy lần
Trước cửa Tống phủ.
Nhìn xe ngựa biến mất ở cuối đường, Tống Giai Nhân thu hồi ánh mắt, lúc quay người đi vào Tống phủ thì vô thức cúi đầu nhìn ngực của mình. . .
Tứ Phương Quán là một công sở của triều đình, chuyên phụ trách tiếp đãi sứ thần các nước khác.
Có thể hiểu là khu vực đại sứ quán, nó trực thuộc Hồng Lư Tự.
Xe ngựa dừng trước cổng Tứ Phương Quán, Lý Nặc nhảy xuống xe, Lý An Ninh đã chờ hắn ở đó.
Hai đội binh sĩ mặc áo giáp đứng hai bên, canh giữ cửa ra vào của Tứ Phương Quán.
Lý Nặc nghĩ thầm, không hổ là khu sứ quán, cảnh giới còn nghiêm ngặt hơn Lại Bộ.
Nghĩ lại cũng đúng, ở đây đều là sứ giả của các nước khác, một khi bọn họ xảy ra chuyện trong Đại Hạ, vậy chính là tranh chấp ngoại giao, xử lý không tốt sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của hai nước.
“Đi theo ta.”
Lý An Ninh nói một tiếng với một nam tử giống như tướng lĩnh ở cửa, sau đó dẫn Lý Nặc vào Tứ Phương Quán.
Ngô quản gia muốn đi theo nhưng bị đối phương cản lại: “Tứ Phương Quán đã giới nghiêm, người không phận sự miễn vào!”
Lý An Ninh nhìn về phía Ngô quản gia, nói: “Hôm nay khá đặc thù, ta không tiện đưa nhiều người vào, ông chờ bên ngoài đi.”
Ngô quản gia nhìn tướng lĩnh kia một chút, lại ôm quyền với Lý An Ninh, nói: “An toàn của thiếu gia nhà ta, làm phiền công chúa điện hạ rồi!”
Lý An Ninh khẽ gật đầu, nói: “Yên tâm, ta đưa huynh ấy đến, đương nhiên sẽ không để huynh ấy thiếu một cọng tóc.”
Đi theo Lý An Ninh vào trong, Lý Nặc mới phát hiện, nơi này không chỉ cảnh giới nghiêm ngặt ở bên ngoài, mà bên trong cũng có rất nhiều binh sĩ mặc giáp, trông coi các lối đi, bầu không khí tràn đầy vẻ xơ xác tiêu điều.
Lý Nặc nhìn về phía Lý An Ninh, hỏi: “Nơi này xảy ra chuyện gì?”
Lý An Ninh nói: “Sáng hôm nay, một vị sứ thần nước Sở đã chết trên giường trong phòng mình, người của Đại Lý Tự và Hình Bộ không tra được đầu mối gì, ta liền đưa huynh đến xem. . .”
Lý Nặc biết ngay mà, với tính cách mình ăn thịt còn không cho người khác uống canh của công chúa điện hạ, thì sao có thể nhớ đến mình.
Đều tu Pháp gia, có ai mà không hiểu ai chứ?
Thì ra là nàng không giải quyết được, hết cách nên mới mời hắn đến.