Sau khi điều khiển xe trở về điểm xuất phát, ánh mắt Lý Nặc nhìn về phía Chu Ngọc đang phi như bay trên đường đua, trong lòng thầm nhủ: “Trông cậy vào ngươi cả đấy…”
Cách đó không xa, một bóng người vẫn luôn dõi theo Lý Nặc, suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Trong Ngũ Ngự, một môn cũng không thông.
Như vậy mà cũng dám mơ tưởng đến chuyện thi khoa cử?
Thật không hiểu Hầu gia đang lo lắng điều gì, vì một kẻ vô dụng như vậy mà tốn công tốn sức, lãng phí hơn mười vạn lượng bạc, chỉ để ngăn hắn tham gia khoa cử lần tới...