Thiếu niên trầm tư một lát, đáp:
“Nói ra thì dài dòng, thực ra ta vốn không biết những thứ này. Chỉ là vào một năm mùa đông, ta nhớ hôm đó tuyết rơi rất lớn, có một lão nhân gia ngã trước cửa nhà ta. Ta đỡ lão nhân gia vào nhà, cho người một bát canh nóng, để người ở lại nhà ta một thời gian. Người vì cảm tạ ta, liền dạy ta những thứ này...”
Hắn thở dài, giọng điệu phức tạp nói:
“Vốn ta nghĩ cả đời này sẽ không dùng đến những thứ này, không ngờ, ai...”
Triệu Ngũ vỗ vai hắn, an ủi: