Tống Giai Nhân cúi đầu lau kiếm, thuận miệng đáp: “Đào tử.”
“Ta và Tống Ngưng Nhi, tỷ thích ai hơn?”
Tống Giai Nhân khẽ lắc đầu, không đáp.
Tống Mộ Nhi không xoắn xuýt câu hỏi này, mong chờ nhìn nàng hỏi: “Nếu có một người biết vẽ tranh, đánh đàn rất giỏi, lại còn biết làm thơ, tính toán, nhưng không biết võ đạo; còn một người thì thiên phú võ đạo cao ngút, nhưng đàn ca thi họa đều dở tệ, tỷ sẽ chọn ai làm phu quân?”
Tống Giai Nhân ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”