Lý Nặc vội đứng dậy, giữ khoảng cách nhất định, nói: "Ngươi đừng khóc, ta có làm gì đâu..."
Nương tử sắp về rồi, đừng để nàng ấy hiểu lầm.
Phượng Hoàng không những không nín, ngược lại còn khóc lớn hơn, nàng ngồi xổm xuống, vùi mặt vào đầu gối, nghẹn ngào: "Đều tại ta không tốt, là lỗi của ta, những lời đồn kia, là ta sai người tung ra. Ngọc Âm Các đoạt mất mối làm ăn của các thanh lâu nhạc phường khác, bọn họ uy hiếp chúng ta, nếu Ngọc Âm Các không dọn đi, sẽ khiến chúng ta chết không có chỗ chôn thân. Chúng ta chỉ là những nữ tử yếu đuối, ở Trường An không nơi nương tựa, lại chẳng có thế lực, ta... ta cũng không còn cách nào khác..."
Nàng khóc rất thương tâm, thân thể run rẩy không ngừng.
Lý Nặc bất lực nói: "Ngươi có thể nín khóc được không..."