Nàng đi đến sạp xem bói nhỏ kia, một đôi ông cháu thấy có khách đến, thiếu niên vốn vì không có khách có chút ủ rũ lập tức ngồi thẳng người, hỏi: "Cô nương, xem bói sao?"
Tống Y Nhân không có hai văn tiền, lấy một miếng bạc vụn đặt lên bàn, nói: "Giúp ta tính một quẻ."
Ngồi sau bàn, một lão giả tiên phong đạo cốt thấy miếng bạc kia, mắt sáng lên, kiềm chế bản thân không nhìn miếng bạc kia, vuốt râu, hỏi: "Cô nương là muốn tính nhân duyên đúng không?"
Tống Y Nhân hơi sững sờ, hỏi: "Sao ngươi biết?"
Lão giả lại vuốt râu, không giải thích, lộ ra vẻ mặt cao thâm khó lường, tay phải nhanh chóng bấm đốt ngón tay, sau đó nói: "Cô nương không cần vội, nhân duyên của cô nương đã đến, đối mặt với người trong lòng, cô nương nên chủ động ra tay mới có thể nắm chắc lương duyên, nếu không có thể bỏ lỡ, hối hận cả đời..."