TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp

Chương 1389: Đánh bại Võ Sư hậu kỳ (4)

Lần này, Lạc Thanh Chu không tiếp tục cho nàng bất cứ cơ hội nào, đột nhiên nhảy lên một cái, nhảy lên giữa không trung, bay thẳng mà xuống, ‘Oanh’ một tiếng lại đập vào lồng ngực của nàng, trực tiếp đập nàng từ giữa không trung rơi xuống trên mặt đất.

- Ầm!

Vân Uyển Nhu nặng nề mà té ngã trên mặt đất, ngực lại đột nhiên lõm xuống dưới, xương sườn ‘Răng rắc’ một tiếng, toàn bộ bị bẻ gãy.

Nàng trừng to mắt, vừa muốn ngẩng đầu lên, miệng lại ‘Oa’ phun ra một ngụm máu tươi, mắt lập tức tối sầm lại, ngất đi.

Đệ tử bốn phía đều lặng ngắt như tờ.

Lạc Thanh Chu rơi ở trước mặt nàng, vẫn như cũ cầm nắm đấm, bên trên song quyền quấn quanh gió mạnh, hô hô rung động.

Ngô Hữu Tử lập tức ở bên cạnh nói:

- Nàng đã ngất, trận này kết thúc. Ván này, đệ tử phân đà Kinh Đô, Sở Phi Dương thắng.

Sở Tiểu Tiểu lập tức kích động hoan hô.

Tôn Giang cũng là mặt đầy ý cười.

Mà Kim Tùng ở một bên thì đứng tại chỗ, sắc mặt âm trầm một hồi, đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói:

- Sư huynh, ngươi cũng đừng quá đắc ý, coi như đệ tử kia của ngươi đánh bại đệ tử nhà ta lại như thế nào? Trừ phi hắn có thể đi vào trước ba, nếu không, hắn coi như lại có thể đánh, cũng đừng nghĩ lọt vào trong xếp hạng cao.

Nói xong, bước nhanh đi hướng đệ tử của mình đã hôn mê.

Tôn Giang nhìn bóng lưng hắn, không nói gì, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía mấy bóng người ở trên đài quan chiến.

- Tiểu tử thật giảo hoạt, quả nhiên đang giả heo ăn hổ, vậy mà thắng.

- Ha ha, thủ đoạn này, rất giống như do lão phu dạy dỗ nên, các vị sư huynh, tên đệ tử này hữu duyên với lão phu, chờ một lúc các vị cũng đừng tranh với lão phu.

- Cút! Ngươi còn cần cái mặt mo này hay không? Người ta làm sao hữu duyên với ngươi, rõ ràng hữu duyên với lão phu, tướng mạo lão phu thường thường, tiểu tử kia cũng có tướng mạo thường thường! Rõ ràng hữu duyên với lão phu.

- Ha ha, hai lão gia hỏa các ngươi thật đúng không biết xấu hổ! Lão phu cảm thấy tiểu tử kia mới hữu duyên với ta! Tiểu tử kia có một cái đầu hai con mắt hai cánh tay, lão phu cũng thế. Tiểu tử kia có một cái miệng, hai cái chân, lão phu cũng thế. Lão phu cảm thấy hắn chính là cùng loại với lão phu.

Mấy lão giả tranh luận không ngớt.

Một bên, Tử Hà tiên tử nhìn về phía Lệnh Hồ Thanh Trúc bên cạnh, thấp giọng hỏi:

- Thanh Trúc, hắn và ngươi hữu duyên không?

Lệnh Hồ Thanh Trúc trầm mặc một chút, nói:

- Có, hắn thật ra còn dùng kiếm.

Trên bệ đá, đại trưởng lão Ngô Hữu Tử cầm danh sách, bắt đầu tuyên bố tên những người tiến vào trước sáu, hai tên đệ tử trong đó đã đánh xong ván thứ hai, cho nên xếp hạng ở phía trên.

Sau đó, cần lần nữa rút thăm tỷ thí, từ bên trong sáu tên đệ tử chọn ra ba hạng đầu.

Sau đó đệ tử ba hạng đầu lại cạnh tranh lẫn nhau giành hạng nhất hạng hai hạng ba.

Lạc Thanh Chu trực tiếp giơ tay rút lui, biểu thị mình đã bị thương, không đánh được trận kế tiếp.

Mà Trương Viễn Sơn đã bại ngay khi đánh trận đầu tiên.

Ngô Hữu Tử nhìn hắn một cái, lại hỏi một lần, nói:

- Sở Phi Dương, ngươi thật muốn thối lui? Nếu như bây giờ rời khỏi, ngươi chỉ có thể lấy được thành tích trước hạng sáu. Đương nhiên, điểm số cụ thể thì còn cần các vị trưởng lão cùng nhau thương nghị chấm điểm.

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Đệ tử có thể tiến vào trước sáu đã rất thỏa mãn, thực sự không đánh được trận kế tiếp.

Ngô Hữu Tử thấy thế, không tiếp tục nhiều lời, nhẹ gật đầu, để hắn xuống dưới.

Lạc Thanh Chu mặc dù chủ động thối lui ra khỏi, nhưng chờ hắn xuống dưới, Tôn Giang vẫn như cũ mặt mũi tràn đầy hưng phấn, vỗ bờ vai của hắn nói:

- Phi Dương, có thể tiến vào trước sáu xếp hạng tổng, đã rất tốt, vi sư nghĩ các ngươi tiến vào trước hạng mười lăm cũng đã không tệ rồi, không nghĩ tới lại có thể thu hoạch được thành tích chói mắt như thế. Còn có, ngươi đánh bại đệ tử Võ Sư hậu kỳ, lần này khẳng định nổi danh khắp tông môn.

Mấy người Trương Viễn Sơn cũng mặt tươi cười chúc mừng.

Đao tỷ nhìn thoáng qua miệng vết thương ở bụng hắn, nói:

- Sở Phi Dương, bụng của ngươi không có sao chứ? Nhanh đi băng bó một chút.

Lạc Thanh Chu đưa tay sờ sờ, ‘Tê’ một tiếng, hoàn toàn có chút đau nhức.

Sở Tiểu Tiểu ở một bên nói:

- Vị Vân sư tỷ kia thật cay độc, nếu như Sở sư huynh vừa rồi hơi chậm một bước đã bị nàng một kiếm đâm xuyên qua bụng. Hừ, đáng đời nàng bị Sở sư huynh đánh gãy xương sườn, tự tìm.

Lạc Thanh Chu lấy ra dược cao, bôi lên trên bụng, lại lấy ra băng gạc, băng bó đơn giản một chút.

Lúc này, còn không thể rời đi.

Hẳn là còn có nửa canh giờ sẽ đến lúc tuyên bố kết quả.

Hắn mặc dù chỉ có xếp hạng thứ sáu chung cuộc, nhưng chờ một lúc chỉ sợ sẽ cướp danh tiếng của người đoạt được hạng nhất.