TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp

Chương 1937: Ca ca! Ngươi là của Tiểu Nguyệt ta (1)

Không bao lâu, thân thể Tiểu Nguyệt nóng bỏng, bắt đầu dần dần lui xuống.

Nhưng thân thể Lạc Thanh Chu lại đột nhiên trở nên nóng bỏng.

- Ồ!

Sau khi Tiểu Nguyệt phun ra một ngụm hỏa diễm cuối cùng, thân thể đột nhiên thoải mái run rẩy một chút, lập tức nhắm hai mắt lại, chậm rãi buông môi hắn ra, vẻ mặt si ngốc, giống như đang hồi tưởng lại cái gì đó.

- Ca ca, muội muội đi một chút sẽ trở lại.

Nàng đột nhiên nhảy ra khỏi giường, bóng hồng chợt lóe, lướt ra khỏi thạch thất, vào một gian thạch thất khác bên cạnh, khoanh chân ngồi xuống trên giường.

Cửa đá ầm ầm đóng lại.

Mà vầng sáng màu đỏ trên người nàng dần dần biến mất, lộ ra thân ảnh nàng một thân váy đỏ, dung nhan kiều mỹ.

Giữa đôi lông mày của nàng xuất hiện một ấn ký hỏa diễm, đang lóe ra hồng mang.

Mà hồn tâm của nàng vẫn đang kịch liệt nhảy lên.

Một cỗ lực lượng cường đại lưu động rất nhanh trong toàn bộ thần hồn của nàng, mạnh mẽ rửa sạch thần hồn kinh mạch cùng lục phủ ngũ tạng của nàng.

Nàng cảm thấy toàn bộ cơ thể của nàng sắp nổ tung.

Nàng sắp đột phá

Vẻn vẹn chỉ một giọt linh dịch hắn cho, nàng đột phá.

Không đúng, còn có lúc cho hắn hỏa linh khí, dĩ nhiên lấy hỏa linh khí của nàng làm đường dẫn, hấp thu lôi linh khí từ trong cơ thể hắn.

Ca ca quả nhiên toàn thân đều là bảo vật.

- Ca ca ơi! Ngươi là của ta! Ngươi là của Tiểu Nguyệt ta! Ta muốn ngươi!!!

Nàng một bên tích lũy tất cả lực lượng trong thần hồn, bắt đầu chuẩn bị cho đột phá nước rút cuối cùng, một bên âm thầm hò hét ở trong lòng.

Trong khi đó.

Thạch thất cách vách, thần hồn Lạc Thanh Chu ngồi yên, nhắm mắt lại, bắt đầu vận chuyển nội công tâm pháp Nguyệt tỷ tỷ truyền thụ cho hắn.

Trong cơ thể hắn có thêm một cỗ hỏa diễm, không phải là hỏa diễm bình thường, mà là hỏa diễm sau khi bị Lôi Linh Chi Căn hấp thu biến dị.

Đây là Tiểu Nguyệt đưa cho hắn, nhưng cũng không phải tất cả đều là Tiểu Nguyệt đưa cho hắn.

Tiểu Nguyệt cho hắn hạt giống hỏa diễm, mà Lôi Linh Chi Căn hấp thu dung hợp, nở hoa kết quả, kết ra hỏa diễm thuộc về hắn.

Trên hồn tâm, hỏa diễm màu tím cùng hỏa diễm màu đỏ đang rất có tiết tấu nhảy nhót, trong hỏa tâm của chúng, một lôi điện màu tím cùng lôi điện màu đỏ đang sinh sôi nảy nở...

Trong hai gian thạch thất đều yên tĩnh không tiếng động.

Thần hồn của hai người, một người đang chạy nước rút đột phá, một người đang chậm rãi dung hợp hỏa linh chi diễm trong cơ thể.

Bên ngoài, hoàng hôn lặn, màn đêm buông xuống.

Bên bờ sông Vân Vụ.

Bóng dáng trên thuyền nhỏ đã rời đi.

Hai thiếu nữ bên bờ sông cũng đã không còn nữa.

Trong rừng núi cách đó không xa truyền đến tiếng gầm của dã thú, trong một gian phòng bên bờ sông cũng lập tức truyền đến một tiếng gầm gừ của nam nhân đáp lại.

Một lát sau, tiếng roi lớn đột nhiên vang lên.

- Tiểu tử thúi, lão tử đánh chết ngươi! Ai để ngươi gầm to! Ai bảo ngươi la! Khí lực không có chỗ phát tiết đúng không? Ngày mai cho ngươi đi đào đất.

- Phụ thân! Oan uổng! Hài nhi đang hù dọa những dã thú kia, làm cho chúng không dám tới gần.

- Ngươi mẹ nó dọa lão tử! Lão tử vừa rồi ngồi xổm trong nhà xí, bị một tiếng này của ngươi dọa sợ...

- Phốc! Phụ thân, quần ngài ướt... Ôi, ôi!

- Ba! Ba! Ba!

- Lão tử đánh chết ngươi!

Trước nhà, hai cha con một người cầm roi vừa chửi bới, vừa đuổi đánh, một người vừa kêu oan, vừa chạy trốn.

Thẳng đến khi một thiếu nữ khoác áo lông chồn trắng như tuyết, dưới sự dìu đỡ của hai tiểu nha hoàn đi tới tiền viện, trận bạo hành gia đình này mới chấm dứt.

Tần Văn Chính cầm roi vội vàng rời đi, thanh niên vừa rồi bị quất nhất thời cười ha ha, nói:

- Vi Mặc, phụ thân vừa rồi bị ta dọa... A —— Phụ thân! Ngài làm thế nào lại trở lại!

- Lão tử hôm nay không đánh chết tên tiểu tử thúi nhà ngươi, lão tử sẽ theo họ ngươi.

- Ah! Vi Mặc, cứu mạng! Mẫu thân, cứu mạng!

Hai cha con lại bắt đầu đuổi đánh.

Thiếu nữ khoác áo lông chồn trắng như tuyết, đứng ở hành lang, trên mặt mang theo mỉm cười nhìn, một lát sau, ánh mắt lại nhìn ra ngoài phòng, bên bờ sông xa xa.

Mỹ phụ trẻ tuổi cũng khoác áo lông chồn trắng như tuyết đuổi theo hai người khuyên nhủ:

- Lão gia! Lão gia! Đừng đánh vào mặt, đánh vào người! Hắn vốn không cưới được vợ, đánh hỏng mặt mũi, sau này ngươi sẽ tuyệt hậu....

Trong nhà bếp, khói bếp lượn lờ, đang nấu bữa tối.

Trong tiểu viện bị rào bên cạnh, lại có thêm mấy con gà trống và gà mái nhỏ, đang cúi đầu mổ lá rau.

Mà một tiểu viện ở phía sau.

Một thiếu nữ mặc quần áo màu xanh đang luyện kiếm trong sân.

Thiếu nữ mặc váy phấn, đang bẻ cánh hoa cúc dại, lẩm bẩm nói:

- Có ích lợi gì khi luyện tập chăm chỉ chứ? Người ta cũng không cần ngươi.

Lập tức lại bĩu môi nhỏ nhắn, nói:

- Người ta không bao giờ luyện dược nữa, hừ.