- Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết! Mong bệ hạ trừng phạt...
Đợi hắn đánh hơn mười cái, Nam Cung Dương chán ghét khoát tay áo, nói:
- Được rồi, cả miệng toàn máu, thành thể thống gì? Không thấy Lạc Khanh và nương tử nhà hắn còn ở chỗ này sao? Trước mặt khách, nghiêm túc tí đi! Hừ, cẩu nô tài ngươi xuất thân thấp hèn, có khi còn không biết lễ nghĩa gì, cho dù đi ở rể nhà người ta, có khi còn chả có ai để ý tới ngươi.
Nói xong, hắn lại tươi cười đầy mặt nhìn thiếu niên dưới đài nói:
- Lạc Khanh, đừng để ý. Cẩu nô tài này miệng đầy rác rưởi, đại ca ngươi là Tần Lãng đúng không? Trẫm nhớ kỹ, hắn vẫn còn sống, trẫm chưa chém đầu hắn đâu.