Hơn nữa, hắn cũng không biết nàng chính là tiểu liếm cẩu mất mặt kia...
Suy nghĩ những điều này, nàng không còn sợ hãi nữa.
Khi nàng đi ra cửa, nhìn thấy thân ảnh quỳ một gối xuống ở hành lang, cúi đầu, mặt mũi tràn đầy cung kính, trong lòng càng trở nên kiên định.
Nàng kéo lấy váy dài, dừng ở trước mặt hắn, cố ý cách hắn rất gần, để hắn giống như đang quỳ gối dưới váy đỏ của mình, ở trên cao nhìn xuống, lạnh lùng cao ngạo cúi đầu nhìn hắn, tuyệt không để hắn đứng dậy ngay lúc này.
Lạc Thanh Chu quỳ một chân xuống đất, cúi đầu, nhìn chiếc giày thêu nhỏ xinh như ẩn như hiện dưới làn váy đỏ, cũng không nói gì.