- Không có gì, cảm thấy ngươi đáng yêu.
Lạc Thanh Chu nói qua loa một câu, trực tiếp đi về phía thiếu nữ Bạch Vi Nhi kia.
Lưu Ly nghe vậy hơi giật mình, mỉm cười, lơ đễnh, lại một lần nữa nhìn về phía mộ kiếm.
- Bạch cô nương, ngươi thật trắng, có thể thêm hảo hữu không?
Lạc Thanh Chu đi tới bên cạnh Bạch Vi Nhi, trực tiếp lấy bảo điệp đưa tin ra.