Ai ngờ vừa nghe lời này, tất cả mọi người đều trầm mặc xuống.
Tống Như Nguyệt nhịn không được lườm nàng một cái, nói:
- Tiểu Bách Linh, nếu ngươi không biết an ủi người khác, thì ngồi xuống ăn cơm đi, đừng nói gì.
- À.
Bách Linh thè lưỡi, nhỏ giọng nói thầm: