- Huống hồ, chúng ta cũng chỉ vì bị xâm lấn tự bảo vệ mình mà thôi, cũng không có sai.
Vừa nghe lời này, một lão giả to lớn đứng bên cạnh Nhạc Dương Lâu, nhất thời tức giận nói:
- Ngươi giết nhiều người của Phiêu Miểu Tiên Tông chúng ta như vậy, còn dám nói không sai? Bạch Y Sơn, ngươi đừng ỷ mình có bằng hữu Nho giáo khác làm chỗ dựa, Phiêu Miểu Tiên Tông ta phải sợ ngươi? Nợ tiền trả tiền, giết người trả mạng! Bồi thường không nổi tài nguyên tu luyện thì thôi, vậy thì mất mạng! Một mạng đổi một mạng! Chúng ta cũng không ghét bỏ mạng người Đại Viêm các ngươi! Chỉ cần là người tu luyện Đại Viêm, ai cũng đều có thể.
Trang Chi Nghiêm đột nhiên nhìn hắn cười lạnh nói:
- Chu Viễn Sơn, ngươi đi ra ngoài đắc ý vênh váo, vấp phải đá liền lên mặt bất bình, muốn huỷ toàn bộ đại địa? Ngươi đi trộm gà chó người ta không được còn bị cắn, còn trách người ta không đóng cửa nhốt gà nhốt chó, còn muốn người ta bồi thường cho ngươi? Trong mắt ngươi, đó là lỗi của người khác, phải không? Ngươi đường đường là trưởng lão của Phiêu Miểu Tiên Tông, lại có thể nói những lời như vậy, thật sự khiến lão phu phải cười chết.