Nhưng rất nhanh, nàng lại nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua.
Tư thế hai người thật sự quá mập mờ đi.
Trong lòng nàng không khỏi âm thầm nói thầm: ‘Quả nhiên là tên lừa gạt, mặt ngoài chẳng thèm ngó tới người ta, nói người ta có làm gì cũng không hứng thú, kết quả thì sao? Vừa có cơ hội, đã chiếm tiện nghi của người ta. Cho dù vợ chồng danh chính ngôn thuận, cũng không có gan lớn như bọn hắn.
Hai người mặt đối mặt ngồi bên trên con ngựa đang chạy, thân thể dán thân thể, chập trùng lên xuống, muốn bao nhiêu ám muội liền có bấy nhiêu ám muội.
Lạc Thanh Chu kéo ra miếng vải khỏi miệng, định nhãn xem xét, lại là tấm vải trước đó kéo ra từ trong miệng nàng.