TRUYỆN FULL

[Dịch] Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp

Chương 1359: Thượng cổ bảo kiếm, Hắc Bạch kiếm quyết (1)

Lạc Thanh Chu ‘A’ một tiếng, tiếp nhận chủy thủ, chạm vào trên đầu ngón tay của nàng.

Lệnh Hồ Thanh Trúc quay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía một bên khác.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:

- Sư thúc, mạo phạm, nhịn một chút liền hết đau, chỉ lưu lại một chút máu.

Nói xong, chủy thủ trong tay nhẹ nhàng vạch một cái.

Thân thể Lệnh Hồ Thanh Trúc run lên, mặt vẫn như cũ quay nhìn về phía một bên khác.

Lạc Thanh Chu gặp máu tươi đã chảy ra, lập tức cầm ngón tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng nhỏ một giọt ở bên trên ngọc bích phía trước.

Máu đỏ tươi, lập tức khắc ở bên trên ngọc bích.

Nhưng chờ đợi hồi lâu, ngọc bích vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

- Thế nào?

Lệnh Hồ Thanh Trúc vẫn quay mặt, lạnh như băng hỏi.

Lạc Thanh Chu có chút xấu hổ, xin lỗi nói:

- Giống như không có tác dụng... Sư thúc, thật có lỗi, hại ngươi chảy máu.

Lệnh Hồ Thanh Trúc không nói gì thêm, xoay người đi ra, cũng không có nhìn vết máu bên trên ngọc bích.

Một lát sau mới thở dài một hơi, chậm rãi nói:

- Sư phụ nói, bất kỳ kỳ ngộ gì đều cần duyên phận. Xem ra ta và cái thượng cổ kiếm quyết này vô duyên với nhau.

Lạc Thanh Chu lại liếc mắt nhìn ngọc bích trước mặt, không còn dám nghĩ kế loạn, đang muốn hỏi một chút về những bảo vật khác, đột nhiên phát hiện Đại Bảo Nhị Bảo trước đó cắn giày của nàng đã không thấy bóng dáng.

- A, hai con thỏ nhỏ đi đâu?

Sắc mặt hắn biến đổi, vội vàng tìm kiếm khắp nơi.

Hai con thỏ nhỏ thế nhưng là đưa cho Thiền Thiền cùng Bách Linh, lần này đi ra ngoài là vụng trộm mang ra, nếu không thấy, hắn trở về nên bàn giao như thế nào.

Không thấy nữa?

Lệnh Hồ Thanh Trúc cúi đầu nhìn thoáng qua, cũng giương lông mày, đưa mắt tìm tòi bốn phía một chút, ánh mắt đột nhiên nhìn chăm chú vào bụi cỏ phía bên trái nhất của ngọc bích.

Nàng cất bước đi tới, kinh ngạc phát hiện trong bụi cỏ vậy mà cắm một thanh kiếm đá.

Kiếm đá kia dài khoảng ba thước, mũi kiếm cắm vào mặt đất, trên thân kiếm khắc rõ một vài văn tự hình thù kỳ quái, trải qua gió sương tháng năm tẩy lễ, nó vẫn như cũ đứng ở đó, tiêu điều nhưng kiên cố.

Hai bé thỏ trắng đang ở gần kiếm đá, cái mũi động động, ngửi ngửi hương vị phía trên.

Đang lúc Lệnh Hồ Thanh Trúc chăm chú quan sát, Lạc Thanh Chu xuất hiện ở sau lưng, hỏi:

- Sư thúc, có thể rút kiếm đá này lên không?

Lệnh Hồ Thanh Trúc nghe vậy, trong lòng khẽ động, lập tức đi lên trước, cầm chuôi kiếm.

Nhưng, nàng dùng sức vừa nhấc, kiếm đá trên đất lại không nhúc nhích tí nào.

Nàng dừng một chút, lập tức thúc giục nội lực trong cơ thể, lần nữa dùng sức nhấc lên, kiếm đá vẫn như cũ không nhúc nhích, giống như hòa thành một thể với mặt đất.

Nàng nhíu mày.

Lạc Thanh Chu nói:

- Sư thúc, ta thử một chút.

Nói rồi đi lên trước, hai tay nắm ở trên chuôi kiếm, có chút ngồi xuống, đột nhiên dùng sức nâng lên, kết quả kiếm đá vẫn như cũ định ở trên mặt đất, không nhúc nhích tí nào.

Ánh mắt Lệnh Hồ Thanh Trúc một lần nữa nhìn về phía văn tự kỳ quái khắc họa trên thân kiếm.

Thế nhưng là, nàng căn bản là xem không hiểu.

Lạc Thanh Chu lại rút một chút, đành phải từ bỏ, cũng đi đến bên cạnh nàng, nhìn về phía văn tự kỳ quái trên thân kiếm.

Vừa nhìn, lập tức giật mình.

Thế mà cảm thấy văn tự rất quen thuộc -- -- đúng là văn tự của Yêu tộc.

Hắn cứng đờ, nói thầm: ‘Chẳng lẽ không gian thượng cổ chỗ này, cũng là nơi của Yêu tộc đã từng sinh hoạt hoặc tu luyện?’

Ánh mắt của hắn nhìn kỹ hai hàng văn tự trên thân kiếm kia, trong đầu bắt đầu nhanh chóng nhớ lại công pháp Yêu tộc ban đầu ghi nhớ ở bên trong quan tài và những văn tự mà Nguyệt tỷ tỷ giúp hắn phiên dịch ra.

Một lát sau, hai hàng văn tự bên trên kiếm đá lại đột nhiên trở nên quen thuộc.

- Đi thôi.

Lệnh Hồ Thanh Trúc xoay người, trong mắt khó nén được vẻ thất vọng tột cùng.

Chờ đợi nhiều năm như vậy, muốn đi vào nơi này, kết quả tiến vào lại không nhìn thấy thượng cổ kiếm quyết kia, có thể nghĩ mà rõ sự thất vọng trong lòng nàng.

Lạc Thanh Chu vẫn như cũ nhìn văn tự bên trên kiếm đá, trong lòng yên lặng đọc lấy: ‘Hắc bạch *** quyết, có thể nhổ lên, nhưng nếu muốn nhổ, nhỏ máu nhận chủ, phát thệ với trời, vĩnh viễn không làm ác.’

Hắn cũng không có nhận ra ba chữ trong đó, nhưng từ ý tứ của những lời này và xem xét chuôi kiếm đá, chữ kia hẳn là một chữ ‘Kiếm’.

Hắn không dám bại lộ chuyện mình có thể xem hiểu văn tự của Yêu tộc, nhìn về phía bên cạnh nói:

- Sư thúc, chuôi kiếm đá này nhìn qua rất không đơn giản, nếu không ngươi lại nhỏ máu thử một chút? Nói không chừng ngươi nhỏ máu về sau thì có thể rút ra.

Lệnh Hồ Thanh Trúc quay đầu, nhìn về phía hắn, lạnh lùng thốt:

- Không cần, đi thôi.