Vẻ mặt Lệnh Hồ Thanh Trúc không thay đổi đáp.
- Còn có thể.
Mạc Cửu Phong lại nói:
- Lệnh Hồ phong chủ cảm thấy, tiểu tử kia có hi vọng không?
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn thân ảnh kia trên lôi đài, trong đầu hiện ra tối hôm qua chuôi thượng cổ bảo kiếm mà hắn cầm, từng hình ảnh diễn luyện thượng cổ kiếm pháp, dừng một chút, nói:
- Không biết.
Mạc Cửu Phong cười cười, quay đầu lại nói:
- Vậy chúng ta rửa mắt mà đợi đi, nhìn tiểu tử kia còn có thể cho chúng ta kinh hỉ hay không.
- Bắt đầu!
Trên đài tỷ võ, Vân Uyển Nhu cũng không có bất kỳ khiêm nhượng và chủ quan nào, thân ảnh trực tiếp lóe lên, đâm tới một kiếm.
Bảo kiếm trong tay mang theo kiếm mang quét qua một trảm, trong nháy mắt múa ra lít nha lít nhít kiếm ảnh, bao phủ tới đối diện.
Lạc Thanh Chu thi triển Lăng Phong Quyền, vừa đánh vừa lui, xoay quanh lôi đài, phòng thủ vững chắc.
Tỷ thí trước đó, hắn không cẩn thận sử dụng một chiêu Bôn Lôi Quyền, đánh ra một đầu lôi điện, bất quá may mắn lôi điện kia chỉ có một tia ánh sáng yếu ớt, mà nắm đấm đánh vào ngực đối phương mới xuất hiện, lóe lên liền biến mất, hẳn là không có mấy người có thể nhìn thấy.
Cho nên hắn không còn dám dùng Bôn Lôi Quyền.
Về phần quyền pháp Mai Hoa Phân Phi và Ngưu Ma Thần Công, cũng không thể dùng.
Cái trước là trộm được từ Thành Quốc phủ, mặc dù chỉ là công pháp bình thường nhất, nhưng vạn nhất Lạc Trường Thiên nhận ra, thế thì phiền toái.
Mà Ngưu Ma Thần Công, thì là dùng qua trong lúc ám sát Lạc Ngọc lúc, khi đối chiến với Lạc Diên Niên cũng dùng qua, cho nên càng không thể sử dụng ngay trước mặt Lạc Trường Thiên.
Về phần phi kiếm, thì là sát chiêu của hắn, đương nhiên không có khả năng bại lộ.
Cho nên, hắn hiện tại chỉ có thể dùng Lăng Phong Quyền, còn có Hám Sơn Bá Quyền.
Hám Sơn Bá Quyền hoàn toàn là quyền pháp công kích bá đạo
Nhưng đối mặt kiếm chiêu tinh diệu, sẽ bị khắc chế, da thịt gân cốt luyện chế cứng rắn hơn nữa, cũng vẫn là thân thể máu thịt, lại làm sao có thể là đối thủ của bảo kiếm, huống chi tu vi của đối phương cao hơn hắn một cấp, lực xuyên thấu của bảo kiếm trong tay càng mạnh.
Cho nên hiện tại còn không thể dùng Hám Sơn Bá Quyền.
Đối phương vừa ra tay chính là sát chiêu liên miên bất tuyệt, cho nên phương pháp tốt nhất của hắn chính là trước phòng thủ, chậm rãi tiêu hao nhuệ khí cùng nội lực của đối phương, làm cho đối phương nhất cổ tác khí không hiệu quả, tiếp theo, tái nhi suy, tam nhi kiệt*...
*Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt: Trống đánh lần thứ nhất thì khí thế phấn chấn, đánh lần thứ hai thì suy, đánh lần thứ ba thì khí thế đã kiệt.
Lúc kia, mới là thời điểm hắn chân chính động thủ.
So đấu nội lực và tinh thần lực, đối phương tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
Cho nên kéo thời gian càng dài, đối với hắn càng có lợi.
- A! Hắc! Hắc!
Vân Uyển Nhu gặp hắn không dám ứng chiến, một mực tránh né, kiếm chiêu trong tay đột nhiên biến hóa, không để ý phòng thủ, dùng tốc độ càng nhanh hơn công kích.
Lạc Thanh Chu mặc dù thấy rõ sơ hở của nàng, nhưng vẫn không có tấn công, tiếp tục dựa vào nhãn lực cùng thân pháp của mình tránh né, Lăng Phong Quyền phát ra gió mạnh, đẩy ra kiếm phong mà nàng đâm tới.
Vốn là bởi vì thân cận với Thiền Thiền, hắn hết sức quen thuộc với kiếm chiêu, có thể nhẹ nhàng tránh né, tối hôm qua lại nhìn kiếm chiêu thượng cổ bên trên ngọc bích, lại diễn luyện mấy lần, lúc này, nhãn lực tự nhiên mạnh hơn, đối phương vừa giơ cánh tay lên, bảo kiếm còn chưa đâm ra, hắn tựa hồ đã biết được đối phương tiếp theo muốn đâm kiếm về chỗ nào.
Đồng thời kiếm chiêu nhanh nhất của đối phương trong mắt hắn lại còn thấy chậm hơn kiếm chiêu hôm qua rất nhiều.
Cho nên, hắn có thể rất nhẹ nhàng tránh né.
Bất quá hắn cố ý thả chậm tốc độ của mình, ra vẻ mình tránh né rất nguy hiểm, có vài lần kém chút bị đâm trúng, quần áo bên hông cũng bị đâm rách một chút.
Dù sao hắn muốn ẩn tàng thực lực chân chính.
Mà trong mắt chúng đệ tử dưới đài, Vân Uyển Nhu đánh ra kiếm pháp tinh diệu, tốc độ xuất kiếm cực nhanh, bọn hắn cơ hồ không nhìn thấy kiếm trong tay của nàng ngọn nguồn ở nơi nào. Mà thiếu niên đối diện thì là bị đánh không hề có lực hoàn thủ, chỉ biết tránh né cùng chạy trốn, mắt thấy là sắp thua.
Mấy tên đệ tử kia của Kim Tùng đều ở dưới đài reo hò trợ uy.
Kim Tùng thì ở một bên trào phúng:
- Tôn sư huynh, vị đệ tử này của ngươi chỉ biết trốn à? Thoạt nhìn là muốn hao phí thể lực của đệ tử nhà ta, bất quá ngươi cảm thấy hắn kiên trì cho đến lúc đó sao?
Đang lúc nói chuyện, Vân Uyển Nhu trên đài đột nhiên đâm một kiếm về phía phần bụng Lạc Thanh Chu, Lạc Thanh Chu nghiêng người tránh né, nhưng không có hoàn toàn tránh thoát, Kiếm Phong sát da thịt của hắn mà qua, trong nháy mắt đâm rách y phục của hắn, cắt ra một vết máu ở trên bụng của hắn.