- Thanh Chu, lấy tài hoa của ngươi, kỳ thi mùa xuân năm sau nhất định cao trung. Đến lúc đó hảo hảo làm một quan văn, giúp đỡ một chút trong nhà liền tốt, không cần nhúng tay những chuyện này.
Nói đến đây, hắn nhìn về phía bầu trời đêm bên ngoài, nói:
- Những chuyện này, giao cho đại ca liền tốt. Đại ca bây giờ ngồi lên vị trí này, vậy thì có trách nhiệm giúp bệ hạ hoàn thành những chuyện này. Mặc kệ người khác mắng như thế nào, mặc kệ người khác hận như thế nào, vị trí này cũng nên có người ngồi. Bệ hạ cần người giúp, bệ hạ đã lựa chọn ta, ta tự nhiên sẽ dùng hết khả năng giúp cho bệ hạ, cho dù về sau như Lạc Trường Thiên, bị người... Tốt, không nói những thứ này, Thanh Chu, ngươi sớm đi ngủ đi.
Tần Lãng cười cười, quay người rời đi.
Lạc Thanh Chu đột nhiên nói: