Lạc Thanh Chu cùng nàng đứng ở phía sau cùng, lúc này gặp không có người nhìn qua, đột nhiên vươn tay, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy eo thon của nàng, miệng tiến đến bên tai nàng, nhẹ nhàng hà ra từng hơi vài lỗ tai nhỏ trắng nõn của nàng.
Thân thể mềm mại của Bách Linh lập tức run lên, hai vết đỏ ửng trong nháy mắt bò lên trên gương mặt, nàng vô ý thức nắm chặt nắm đấm, trong mắt lộ ra một tia hàn mang, nhưng rất nhanh, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt lại chậm rãi buông ra, hàn mang trong mắt cũng dần dần thối lui, chỉ là thấp giọng nói:
- Đi ra.
Lạc Thanh Chu thấy phản ứng của nàng rất kỳ quái, đột nhiên hé miệng, cắn một cái lên vành tai của nàng.
Thân thể Bách Linh lập tức cứng đờ, định tại chỗ, giống như đột nhiên biến thành pho tượng, không nhúc nhích.