Hoa Cốt nhìn thấy hắn xuất hiện, liền kích động chạy ra khỏi cột sáng, đứng ở trước mặt hắn.
Lạc Thanh Chu muốn nhắc nhở nàng, thấy đã muộn, lại không nhìn thấy thần hồn của tiểu hỏa hồ kia, đành phải bỏ qua.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, đều đang nhìn đối phương.
Hoa Cốt hoàn toàn không thay đổi chút nào, thần hồn giống như thân thể, thân mặc hồng y, dáng người thướt tha yểu điệu, da thịt tuyết trắng mềm mại, bộ dáng quyến rũ động lòng người, đặc biệt là đôi mắt đang ngập nước kia, lúc này nước mắt rơi xuống, rung động lòng người.
Đương nhiên, còn có hương vị ngọt ngào đặc biệt trên người nàng, làm cho người ta vừa tới gần đã không khỏi chảy nước miếng, giống như đứng ở trước mặt không phải là một thiếu nữ, mà là một món ăn mỹ vị mê người.