Lôi điện trên hai nắm đấm của Lạc Thanh Chu vẫn nhanh chóng tích tụ năng lượng, ánh mắt hắn yên tĩnh nhìn người dưới kiếm của Tử Kim đạo nhân.
Tần Lãng toàn thân run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đục ngầu nhìn về phía hắn, trong đồng tử tựa hồ đột nhiên có thêm một tia sáng, trên gương mặt thối rữa của hắn lộ ra nụ cười, run giọng mở miệng nói:
- Thanh Chu... Đại ca thấy rất may mắn, ngươi trở thành người Tần gia chúng ta... Cũng rất may mắn, có thể quen biết được ngươi... Hôm nay đại ca mới hiểu được, bất cứ thứ gì, cũng không quan trọng bằng người nhà... Chăm sóc tốt cho họ, cũng chăm sóc tốt cho bản thân mình... Đại ca, thực xin lỗi các ngươi...
Nói xong, gương mặt hắn đột nhiên dữ tợn, toàn thân kịch liệt run rẩy, giận dữ gầm lên một tiếng, cổ đè về phía sau, toàn bộ thân thể thối rữa phì ra, “ầm” một tiếng, nổ tung thành một trận mưa máu.
Tử Kim đạo nhân sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Lạc Thanh Chu đã gầm nhẹ một tiếng, lập tức nện đến một quyền.