Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, mở mắt ra, ngồi dậy, nhìn về phía nàng.
Vị Nữ đế Đại Viêm, lúc này đang nằm nghiêng ở nơi đó, mái tóc đen nhánh để lộn xộn trên đệm, hai má ửng hồng, hai mắt nhắm nghiền, bộ dáng kiều mị, chiếc cổ duyên dáng trắng như ngọc, bộ ngực cao vút có chút phập phồng, một bộ dáng say khướt, thoạt nhìn như đã ngủ.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, rồi cẩn thận từng li từng tí ôm nàng, đặt ở trên gối.
Chẳng biết tại sao, nhìn dụ hoặc gần ngay trước mắt, trong lòng và thân thể hắn vậy mà không có chút dao động nào.
Không đúng.