Tần Nhị tiểu thư theo ánh mắt của Lạc Thanh Chu, nhìn về phía cửa sổ, lại không thấy gì cả.
- Không sao đâu, nàng cứ nằm đi, đừng nhúc nhích.
Lạc Thanh Chu nhẹ giọng an ủi, thân ảnh lóe lên, đột nhiên vọt đến phía trước cửa sổ, núp ở bên âm thầm, nắm chặt tay thành nắm đấm.
Ai ngờ đúng vào lúc này, từ khe hở cửa sổ kia từ từ có một cái đầu bằng phẳng, mỏng dính chui vào, dường như phát hiện được cái gì đó, liền lại rụt trở về, lập tức nhảy ra hành lang, thuận gió đêm bay lên giữa không trung.
Lạc Thanh Chu mở cửa sổ liền vọt ra ngoài, lúc đang muốn ra quyền, đột nhiên từ phía ngoài tường viện đột nhiên loé lên tia sáng, thân ảnh đang tung bay trên trời chạy trốn, đột nhiên kêu thảm một tiếng, như diều bị đứt dây, loạng chà loạng choạng cắm rơi xuống, rơi vào trong đình viện.