Một tên khác nói thêm: “Cũng xin mời hai cô bé kia đi cùng bọn tôi luôn. Có trách thì trách người lớn nhà mấy đứa đi!”
“Ơ?” Wendy tò mò hỏi: “Đây là bắt cóc à?”
“Hình như là vậy. Hay là anh chủ lòng dạ hiểm độc đắc tội với người ta ở đâu, bọn họ đánh không lại nên chỉ đành bắt cóc chúng ta để trả thù?” Perona không hề hoảng loạn, thản nhiên đánh giá mấy người này, trên đỉnh đầu cô nhóc như thể hiện lên một cái bóng đèn nhỏ: “Wendy! Khi nào trở về, chúng ta nhất định phải đòi ông anh đấy phí tổn thất tinh thần nha! Mỗi ngày ít nhất phải bồi thường một bịch bánh kẹo... không, thêm một hộp socola và bánh ngọt nữa!”
Carla nhìn Perona xòe ngón tay đếm thứ mình muốn, bất lực nói: “Trước mắt không phải lúc nói những chuyện này đúng không? Với lại yêu cầu của cậu quá thấp.”
“Để anh cản bọn họ lại!” Hai tay Koza nắm chặt cái xẻng làm vũ khí, cậu ta cảm thấy ít nhất mình có thể xử lý một gã, sau đó chống cự được hai tên còn lại một lúc: “Lát nữa anh hô trốn là các em chạy thật nhanh nhé, sau đó gọi người lớn tới giúp đỡ!”