Tuy tình huống hơi xấu hổ nhưng Trương Đạt Dã còn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cậu rất sợ Tom không để ý kích nổ luôn hòn đảo này.
Tom nhặt Chùy trấn hồn lên, ngón tay vân vê cằm như thể không nghĩ ra nguyên lý của món đồ này.
Trương Đạt Dã bò dậy vỗ vỗ bụi đất trên người: "Rồi rồi, tạm thời đừng nghiên cứu vội, chờ Diệp Ngôn tỉnh thì hỏi cậu ấy xem dùng kiểu gì. Chờ học xong có thể dùng để nổ cá."
Tom cảm thấy có đạo lý, mày hơn hớn tiện tay ném Chùy trấn hồn ra sau lưng, phủi phủi lòng bàn tay.
"Đã bảo đừng có ném lung tung cơ mà!" Trương Đạt Dã trơ mắt nhìn Chùy trấn hồn vạch ra một đường cong xinh đẹp bay tuốt vào thị trấn, may là đằng xa không có tiếng nổ vọng lại, cũng không nghe ai kêu thảm thiết.