Bởi vì Diệp Ngôn tùy thời có thể tỉnh lại, chúng Cờ Yêu còn bonus thêm một đống lời nói nhảm vô nghĩa kiểu 'Chủ nhân trâu bò', 'Chủ nhân vô địch thiên hạ' vân vân. Còn vung tay đánh nhau chỉ vì tranh đoạt quyền lợi được 'Canh giữ trước giường bệnh của chủ nhân, để chủ nhân vừa tỉnh lại là thấy mình đầu tiên', rất phù hợp phong cách của bọn chúng.
"Tóm lại là hai người này vô phương cứu chữa đúng không? Chỉ có thể tiếp tục sống đời người thực vật à?" Trương Đạt Dã vất vả lắm mới tìm được tin tức mấu chốt trong một đống ngôn ngữ vô dụng kia.
"Y thuật bình thường thì không làm gì được. Nhưng chẳng phải trên thuyền có tiểu thư Wendy đấy à..." Trong lúc bận rộn, Tùy Phong Nhĩ tranh thủ thời gian trả lời một câu, sau đó lại bị kéo trở lại chiến đoàn tiếp tục đánh nhau.
"Tìm Wendy cũng được, tài liệu giảng dạy hiếm có mà." Trương Đạt Dã không xen vào đám dở hơi này nữa, định tìm Wendy đi thực hành. Hiếm khi gặp được vết thương linh hồn, không nhân cơ hội học tập thì tiếc lắm.
"À đúng rồi, còn một chuyện quan trọng chưa làm!" Trương Đạt Dã tìm Thụy Manh Manh, móc ra mấy xấp Belly: "Manh Manh, cô mau chân đi mua toàn bộ trái cây của thị trấn Mock về đi!"