"Có chứ! Dùng 2 thanh kiếm đánh không thắng cậu thì dùng 3 thanh. Đây là tớ chính miệng nói ra!" Zoro mạnh miệng, chẳng qua ánh mắt cực nghiêm túc, đàng hoàng nói: "Nhưng thật ra là tại tớ chẳng hiểu mấy cái ‘có thể chém đứt bất cứ cái gì, rồi lại chém không đứt bất cứ gì’ mà sư phụ nói. Nhưng tớ thật lòng cảm thấy phái tam kiếm hợp với tớ mà."
Kuina thở dài: "Kệ cậu đấy, không hiểu chỗ nào thì chịu khó đi hỏi cha. Cha đã hứa sẽ dốc túi dạy bọn mình mà."
"Tớ biết rồi." Zoro muốn nói ‘cậu chỉ nghe một lần đã biết bản thân cần làm gì, tớ lại phải hỏi lại một lần thì thua cậu còn gì?’ Nhưng nghĩ kỹ lại thì thua cũng cứ thua thôi, mãi có thắng nổi đâu. Cứ xoắn xuýt như thế thì sẽ ngày càng chênh lệch nhiều hơn thôi.
Kuina không để ý đến Zoro nữa, lật tờ báo mình cố ý giữ lại rồi lẳng lặng ngồi khoanh chân dưới tàng cây trong sân. Cô bé đặt hai khối sắt trước mặt, gác Wado Ichimonji trên đầu gối rồi nhắm mắt lại.
Hai khối sắt kia là cục tạ bị Trương Đạt Dã chém gãy ban đầu, nhiều ngày trôi qua, trên cục sắt tăng thêm kha khá lỗ thủng nhỏ, chứng minh sự nỗ lực của cô bé.